CHƯƠNG 43

“Cảm ơn anh.”

Hôm đó cô và bà nội đã được cứu, nhưng cô không còn gặp lại anh trai đó nữa, vì hồi đó cô còn quá nhỏ, lại quá hoảng loạn, thậm chí còn không có cơ hội nói tiếng cảm ơn.

Nhưng Lâm Thế Kiệt không hề hay biết Giản Nghệ Hân đã mơ thấy những gì, cũng không biết tại sao cô bỗng cảm ơn anh, còn tưởng là vì khi nãy anh đã với giải cứu cô.

Anh khẽ vuốt lưng cô gái trong lòng: “Em cần gì phải nói cảm ơn chồng mình?”

Giản Nghệ Hân sửng sốt, giờ mới hoàn toàn bước ra từ trong giấc mộng hỗn loạn.

Cô vội lau nước mắt, buông Lâm Thế Kiệt ra.

“Tôi… tôi chỉ nằm mơ thôi.”

“Em mơ thấy điều gì?” Lâm Thế Kiệt nhìn chằm chằm vào mắt cô.

Thật ra ban nãy khi nghe thấy tiếng “anh trai ơi”, anh đã thầm không vui rồi, nhưng nể tình cô đã chịu oan ức, lại bị bệnh, nên anh mới không có hứng thú hỏi tội cô.

Giản Nghệ Hân định kể lại giấc mơ của mình, nhưng lúc nhìn gương mặt Lâm Thế Kiệt, cô bỗng sửng sốt.

Thật ra cô đã không còn nhớ rõ hình dáng của anh trai đó nữa, dù gì cũng trôi qua nhiều năm như vậy, nhưng hình như giấc mơ khi nãy đã đánh thức ký ức phủ đầy bụi của cô.

Hình như anh trai trong ký ức khá giống Lâm Thế Kiệt…

“Khoảng 12 năm trước, anh có từng cứu một bà lão trong ngày tuyết rơi không?”

Giản Nghệ Hân vừa hỏi xong, thì Lâm Thế Kiệt không khỏi híp mắt nói: “Em là bé gái năm đó?”

Lúc nãy Giản Nghệ Hân không hề nói, bà lão và một bé gái, nhưng Lâm Thế Kiệt lại hỏi ngay, có phải cô là bé gái năm đó, điều này chứng tỏ, anh trai năm đó thật sự là anh.

“Hóa ra người đó thật sự là anh.”

Lâm Thế Kiệt cũng cười nói: “Xem ra chúng ta rất có duyên với nhau.”

Giản Nghệ Hân đỏ mặt, quả thật giờ cô cũng cảm thấy như thế.

Nhưng xem ra con người đều sẽ thay đổi, năm đó Lâm Thế Kiệt ấm áp đến nhường nào.

Còn bây giờ anh…

Nói sao nhỉ, mặc dù không đến nỗi xấu xa, dù gì anh cũng mời cô đi ăn, cho cô ở căn nhà rộng lớn, nhưng lần nào cô có chuyện nhờ vả anh, đều bị anh đưa ra một đống điều kiện, còn Lâm ý sai cô đến công ty đưa cơm, thật sự rất quá đáng.

“Sao thế, em cảm động đến nỗi không biết nói gì à?” Lâm Thế Kiệt cười hỏi.

Giờ tâm trạng Lâm Thế Kiệt khá vui vẻ, vì cô gái anh cứu năm đó cũng để lại ấn tượng sâu đậm với anh, hôm đó vì anh thi đứng thứ hai toàn trường, không giành được vị trí thứ nhất nên bị ba phê bình.

Hôm đó anh rất thất bại, nhưng cô gái đó đã làm anh cảm thấy hình như mình không kém đến thế, vì lúc cô nhìn anh, đôi mắt cô lấp lánh ánh sao, đó là lòng cảm kích và yêu thích rất trong sáng, làm anh nhớ mãi đến sau này.

Giờ anh đã biết tại sao anh lại đối xử đặc biệt với Giản Nghệ Hân rồi, có lẽ là vì đôi mắt quen thuộc của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play