Hơn nữa Lâm Thế Kiệt còn bị thương ở dạ dày.
Dì Liễu nhìn Giản Nghệ Hân như người bị thiểu năng: “Ai bảo tôi cho cậu chủ ăn mấy món này? Cậu chủ chỉ ăn cháo thôi, mấy món còn lại đều chuẩn bị cho mợ chủ đấy”
“Dì chuẩn bị cho tôi ư?”
“Đúng vậy, cậu chủ sợ đồ ăn trong bệnh viện không có chất béo, mợ chủ ăn không quen, nên Lâm ý bảo tôi chuẩn bị.
Do đó cậu chủ thật sự rất để tâm đến cô”
Giản Nghệ Hân nhất thời cảm động, đây đều là những món mà tối qua cô vô tình nhắc đến, không ngờ Lâm Thế Kiệt lại nhớ hết.
Lúc Giản Nghệ Hân xách cơm lên lầu, đúng lúc nghe thấy tiếng cười nói vọng ra từ trong phòng bệnh.
Tiếng cười trong trẻo của cô gái khiến cô ngừng bước.
“Anh Thế Kiệt, anh có cảm thấy buồn cười không? Đúng rồi, tháng sau là sinh nhật mẹ em, anh có tới không? Mẹ em Lâm ý bảo em tới mời anh đấy”
Tiếng cười ở bên trong thật sự quá ngọt ngào.
Trong lòng Giản Nghệ Hân không khỏi đố ky.
Cười cái gì? Cười thoải mái với chồng người khác như thế, không sợ rách miệng à?
“Ơ...!mợ chủ, cô tới rồi à?...!Cô đừng để bụng, cô Giản tới để đưa thiệp mời thôi, bảo tháng sau là sinh nhật bà Giản”
Chu Loan vừa ra khỏi phòng bệnh, đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân đang lườm vào phòng bằng ánh mắt ai oán, Anh vội nhường đường cho cô.
“Hừi”
Giản Nghệ Hân vốn định đưa đồ ăn cho Chu Loan, nhưng ngẫm lại, dựa vào cái gì mà chính thất như cô lại không được đi vào?
Cô vừa đi vào phòng bệnh, tiếng cười ở trong phòng nhất thời im bặt, Giản Thúy Vy nhìn Giản Nghệ Hân, rồi nói với Lâm Thế Kiệt: “Anh Thế Kiệt, đến lúc đó anh nhất định phải dẫn chị dâu tới dự đấy.
Không bằng để em dẫn chị dâu đi mua mấy đầm dạ hội được không?”
“Không cần đâu.
Tôi sẽ chuẩn bị đồ cho cô ấy”
Dứt lời, Lâm Thế Kiệt liền ngoắc hai ngón tay về phía Giản Nghệ Hân, bảo cô tới đây.
Giản Nghệ Hân đi thẳng tới đầu giường, rồi đặt hộp cơm xuống, chẳng thèm đi qua đó.
Sao anh lại dùng động tác gọi cún cưng để gọi cô thế? “Tôi nói tôi muốn đi à?”
Giản Nghệ Hân xoay người, nhìn Lâm Thế Kiệt.
Anh không biết tại sao cô gái nhỏ này lại giận, nhưng dáng vẻ giận dữ của cô vẫn rất đáng yêu.
Anh nhịn cười nói: “Được rồi, em nói không đi thì thôi”
Giản Thúy Vy gần như nghiến nát răng.
Mắt cô ta nhất thời ngập nước n ghệ Hân, cô thật sự không muốn đi à? Chắc chắn mẹ tôi rất hy vọng...”
“Tôi đi”
Giản Nghệ Hân bỗng lên tiếng.
Không phải chỉ là một bữa tiệc thôi à? Còn sợ bọn họ ăn mình hay sao? Gô chính là không ưa dáng vẻ này của Giản Thúy Vy, nên muốn dập tắt uy phong của cô ta..