“.* Giản Nghệ Hân bị anh làm cho nghẹn họng, cô dịu giọng bảo: “Em ra ngoài hâm nóng cho anh trước đã” “Quay lại!" Giản Nghệ Hân vừa nói xong đã bị Lâm Thế lòng, một nụ hôn bất chợt rơi xuống mặt cô, mang theo hơi thở nóng rực khiến Giản Nghệ Hân choáng váng.
Thế, thế này là..
Lâm Thế Kiệt dần hôn sâu hơn, cảm giác Giản Nghệ Hân trong lòng mình dần thả lỏng người hơn, một số bộ phận trên cơ thể anh cũng đang kêu gào.
Đôi mắt đen láy như được phủ thêm một lớp sương mù.
“Lâm Thế Kiệt...”
“Hôn anh”
Hơi thở của Lâm Thế Kiệt dần trở nên hỗn loạn, anh rời khỏi đôi môi mềm mại như kẹo bông gòn khến người ta không cưỡng lại được của cô, cúi xuống nhìn vào mắt cô rồi nói.
Mặt Giản Nghệ Hân thoắt cái đỏ lên.
Trong mắt Lâm Thế Kiệt còn phủ thêm một tầng sương †ức giận mỏng, Giản Nghệ Hân biết vì chuyện mình cúp điện thoại hôm nay khiến anh không vui.
Cô ôm lấy cổ anh, nhắm mắt lại rồi hôn.
ệt kéo vào
Chiến tranh chạm vào một cái là nổ ra.
Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, cơ thể Giản Nghệ Hân như được vớt lên từ dưới biển, cô đẩy Lâm Thế Kiệt, cảm thấy xương mình như sắp vỡ.
Nhưng còn chưa đẩy được Lâm Thế Kiệt thì cô đã bị anh ôm vào lòng.
Giản Nghệ Hân mở mắt, đúng lúc nhìn thấy ngoài cửa có mấy bóng người, còn có tiếng trò chuyện: “Bác sĩ, sức khoẻ tổng giám đốc Lâm thế nào rồi?”
“Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tổng giám đốc Lâm, không để xảy ra chuyện như thế này nữa!” “Thân thị g giám đốc Lâm quý hơn vàng, nhất định phải chú ý kỹ”
Cuộc trò chuyện của bác sĩ và Chu Loan vọng lại, đầu Giản Nghệ Hân vốn đang hơi mơ hồ, lúc này thì đã trở nên trống rỗng.
Họ chuẩn bị vào ư?
Vậy chẳng phải họ sắp nhìn thấy cảnh tượng hiện tại của
cô sao?
Giản Nghệ Hân gần như bật dậy, nhưng vì không để ý đến Lâm Thế Kiệt nên giây tiếp theo, một tiếng hét vang lên, đỉnh đầu Giản Nghệ Hân đụng vào cằm Lâm Thế Kiệt.
Tổng giám đốc, tổng giám đốc, anh sao thế.
Giản Nghệ Hân chỉ cảm thấy cằm Lâm Thế Kiệt quá cứng, cô đập vào mà hai mắt đẫm lệ.
Lâm Thế Kiệt cũng không khá hơn là bao, anh nhìn Giản Nghệ Hân trong mơ, đang định hôn, ai ngờ...
Bất ngờ nhất đương nhiên là Chu Loan và bác sĩ đột
nhiên đi vào, họ nhìn Giản Nghệ Hân đang nằm trên giường, lại nhìn quần áo vương vãi trên sàn, đều là người lớn, còn có gì không hiểu nữa? Nhất thời ánh mắt của bác sĩ và Chu Loan nhìn Giản Nghệ Hân đều thay đổi..