“Anh!”
“Đừng nói nữa”
Trương Chí Bảo chặn đứng lời Trương Kỳ Kỳ định nói, cười nhìn Giản Nghệ Hân: “Cái gì ấy nhỉ, em gái à, anh trông em cũng hiền lành, hay là để bọn anh bồi thường chuyện này nhé?”
“Anh!”
Trương Kỳ Kỳ quả thực không chịu nổi điệu bộ xun xoe này của anh trai mình, bảo sao ba lại chướng mắt với anh tai
Thế nhưng Trương Chí Bảo lại quay đầu hung dữ nhìn Trương Kỳ Kỳ, nói một câu: “Em câm miệng lại cho anh!” Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Giản Nghệ Hân: “Cô nói đi, cần bồi thường bao nhiêu tiền?”
“...!Khoảng, tôi vẫn chưa tính toán rõ ràng, trước hết bồi thường khoảng trăm bảy hay trăm tám chục triệu đi” Giản Nghệ Hân hơi bối rối trước sự thay đổi đột nhiên xuất hiện này.
Nhưng xem ra, Trương Chí Bảo thuận mắt hơn cô em gái của anh ta nhiều.
Cuối cùng, Trương Chí Bảo lấy từ trong túi ra một tấm thẻ, giao cho Giản Nghệ Hân: “Trong này có một trăm tám mươi triệu, không cần thối lại, đi thong thả không tiễn!” Giản Nghệ Hân lấy được tiền, lại nhìn Trương Kỳ Kỳ: “Còn chuyện xin lỗi nữa”
“Hôm nào đó tôi sẽ dẫn nó tới tận nơi xin lỗi”
Mãi đến khi ra khỏi khách sạn Kim Tôn, Giản Nghệ Hân cảm giác như một giấc mơ.
Trời đã tối, cô nhìn tấm thẻ ngân hàng Trương Chí Bảo.
đưa cho mình, ngày mai cô sẽ đưa tấm thẻ này cho Khả Như để cô ấy xem đã đủ để bù vào tổn thất của studio hay chưa.
Như vậy, trong lòng Giản Nghệ Hân mới thoải mái hơn một chút.
“Rừ rừ rừ..."
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Giản Nghệ Hân lấy điện thoại ra, không ngờ lại là Lâm Thế Kiệt gọi tới.
“Alo?”
“Đi đâu rồi?” Lâm Thế Kiệt lạnh giọng, cả ngày hôm nay.
Giản Nghệ Hân không tới bệnh viện, điều này khiến anh rất khó chịu!
Vô cùng khó chịu!
Chồng nhập viện, lễ nào vợ không nên ân cần hỏi han, bưng trà rót nước sao?
Giản Nghệ Hân tỏ ý mình đã làm mẹ già một tuần rồi, bây giờ ra ngoài một lát đã bị Lâm Thế Kiệt trách mắng.
“Em đang ở ngoài, lát nữa sẽ về” Giản Nghệ Hân giải thích: “Lâm Thế Kiệt, em...”
Cô đang định nói tiếp, bỗng nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh bèn vội vàng nói vào điện thoại: “Em có chút việc gấp, lát nữa sẽ gọi cho anh, em về ngay đây”
Cúp điện thoại xong, Giản Nghệ Hân nhìn Trương Chí Bảo đang vội vàng chạy về phía mình.
Cô nắm chặt thẻ ngân hàng trong tay.
Không phải anh ta hối rồi đấy chứ! Tiền cô đã cầm trong tay rồi, không có lý nào lại phải trả về!.