Mộ Long nhìn vẻ mặt gắng gượng của Lâm Thế Kiệt mà không khỏi tán dương một câu, đúng là đàn ông đích thực! Đã đến giai đoạn gay cấn nhất, đúng lúc này, cơ thể Lâm Thế Kiệt bỗng nhiên chao đảo.
“Lâm Thế Kiệt!”
Giản Nghệ Hân không kìm được mà gọi lớn.
Một tay anh chống xuống bàn, chỉ còn lại ba Lâmc cuối cùng.
Thế nhưng bụng anh lúc này giống như có hàng ngàn con kiến đang châm chích, khiến anh rất khó chịu.
Trên trán Lâm Thế Kiệt đã lấm tấm mồ hôi hột, anh nhìn về phía Giản Nghệ Hân, mỉm cười, vẫn tiếp tục uống.
“Tôi uống xong rồi”
Phía bên kia chợt vang lên giọng nói của Mộ Long.
Vào lúc.
này, Lâm Thế Kiệt chỉ còn lại nửa Lâmc, anh nhíu mày thật chặt, đang định nói gì đó thì bỗng ngã xuống...
Vốn dĩ bệnh viêm dạ dày còn chưa khỏi, bây giờ lại uống nhiều rượu như vậy!
“Anh thẳng rồi.
Tôi có thăng cũng không thẳng đẹp”
Mộ Long nói trước khi Lâm Thế Kiệt ngất đi.
Anh ta nói xong liền quay đầu, không muốn tiếp tục nhìn bọn họ nữa.
Giản Nghệ Hân lao ra ôm lấy Lâm Thế Kiệt: “Lâm Thế Kiệt, sao anh ngốc thế? Anh không biết mình bị bệnh hả? Anh...!Ai đó...!ai gọi xe cấp cứu với..."
“Anh không sao”
Lâm Thế Kiệt nâng mí mắt, muốn nặn ra một nụ cười để Giản Nghệ Hân yên lòng, nhưng anh không thể.
Giản Nghệ Hân thấy Lâm Thế Kiệt như vậy, trong lòng ngổn ngang bao mối cảm xúc: “Sao anh lại ngốc thế chứ...”
Trong bệnh viện đâu đâu cũng một màu trắng xóa, Giản Nghệ Hân nhìn Lâm Thế Kiệt nằm trên giường bệnh, trong lòng rất khó chịu.
Bên ngoài bầu trời đã tối mịt, sắc mặt Lâm Thế Kiệt tái nhợt, trên cánh tay có kim tiêm, ngay cả khi ngủ say mà đầu mày.
anh vẫn nhíu chặt.
“Lâm Thế Kiệt, anh bị ngốc có phải không? Rõ ràng biết mình bị bệnh nhưng lại cứ phải uống rượu, anh thật sự xem sức khỏe như trò đùa đó hả?”
Giản Nghệ Hân nhìn anh, không thể không trách mắng.
Chỉ là bây giờ Lâm Thế Kiệt không nghe thấy được.
Cô thở dài, nhẹ nhàng xoay người đi về phía văn phòng của bệnh viện.
Vì là buổi tối nên không có nhiều bác sĩ trực ban, bác sĩ thăm khám cho Lâm Thế Kiệt xong thì bị người nhà của một bệnh nhân đang phát bệnh ở phòng bên gọi đi.
“Cô làm sao thế? Cô là người nhà của bệnh nhân đúng không? Chẳng phải anh ta vừa mới xuất viện à, cô có biết suýt chút nữa là xảy ra chuyện lớn rồi không? Uống rượu mà như uống nước vậy, có còn muốn sống không thế?”
Bác sĩ vừa xử lý xong chuyện của người nhà bệnh nhân kia, đang đi trên hành lang thì gặp Giản Nghệ Hân, vừa thấy Giản Nghệ Hân đã luôn miệng chỉ trích.
Anh ta là bác sĩ trẻ của bệnh viện này nên không biết nhiều về thân phận của Giản Nghệ Hân và Lâm Thế Kiệt.
Lúc này gặp được Giản Nghệ Hân, anh ta cảm thấy rất bực.
bội: “Một người phụ nữ như cô thì sao mà làm vợ được? Tôi thấy anh kia mặc toàn đồ hiệu, chắc hẳn cuộc sống của hai người cũng khá giả, cô bỏ mặc chồng mình đi nhậu nhẹt thế mà coi được à? Hay là cãi nhau rồi?” “Khụ khụ...!Bác sĩ, tôi muốn hỏi tình trạng bệnh của anh ấy thế nào?”.