“Ha ha” Cuối cùng Giản Nghệ Hân không nhịn được bật cười thành tiếng, hai người đã ra khỏi toà nhà nội trú, Lâm Thế Kiệt dừng bước, mượn ánh trăng để nhìn cô: “Cười gì?
“Cười anh đó” Giản Nghệ Hân nói: “Bây giờ mọi người đều biết chuyện anh sợ vợ rồi”
“Sợ vợ?” Lâm Thế Kiệt nheo mắt đầy nguy hiểm, anh lại gần Giản Nghệ Hân.
Đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, Giản Nghệ Hân nhanh chóng lùi về sau, căng thẳng nhìn anh: “Anh muốn làm gì? Đây là chốn đông người đấy..”
“Chống đông người? Sao tôi không thấy xung quanh em có người?”
Giản Nghệ Hân nghe Lâm Thế Kiệt nói vậy thì nhìn quanh, lúc này mới phát hiện trời đã khuya, xung quanh không còn ai nữa.
Cô vẫn cảnh giác nhìn Lâm Thế Kiệt, sau đó nghe anh nói: “Người ta nói tôi sợ vợ à? Sao tôi chỉ nghe thấy tôi rất cưng chiều vợ thôi?”
“Ừm, vậy chắc là tôi nghe nhầm”
Giản Nghệ Hân nói xong đang định chạy thì đã bị Lâm Thế Kiệt kéo lại, trên người cô còn có mùi xà phòng tắm, tóc cũng rất thơm.
Lâm Thế Kiệt kéo cô vào lòng, vòng tay qua eo cô từ phía sau, cằm đặt lên đỉnh đầu cô.
Độ cao vừa vặn!
“Lâm Thế Kiệt anh..”
Bị bất ngờ kéo về phía sau, nhịp tim Giản Nghệ Hân đột nhiên tăng nhanh, nhất là lúc này đêm khuya yên tĩnh, anh ôm cô từ phía sau thế này quá mập mờ.
Cô cảm thấy hô hấp của mình hơi rối loạn.
“Câu trả lời tôi muốn”
Lâm Thế Kiệt lãnh đạm lên tiếng, giọng nói khàn khàn trầm thấp, giống như xuyên qua thời gian, đâm trúng vào tim Giản Nghệ Hân.
Sao Giản Nghệ Hân có thể cho anh câu trả lời dễ dàng như vậy được?
Cô chớp mắt: “Anh buông tôi ra trước, buông ra rồi tôi sẽ nói cho anh”
“Thật?”
“Thật” Giản Nghệ Hân nói.
Vòng tay ôm eo của Lâm Thế Kiệt dần buông lỏng, Giản Nghệ Hân được tự do lập tức chạy đi, trên mặt nở nụ cười xinh đẹp, cô quay đầu lại nhìn Lâm Thế Kiệt: “Đuổi theo tôi đi, đuổi theo được tôi sẽ nói cho anh”
“." Anh bị lừa à?
Lâm Thế Kiệt không giận chút nào, ngược lại còn thấy bất đắc dĩ, đương nhiên anh không thể đuổi theo Giản Nghệ Hân được.
Giản Nghệ Hân chạy một đoạn thấy Lâm Thế Kiệt không
đuổi theo thì hơi mất hứng.
Cô hơi buồn quay lại, Lâm Thế Kiệt nói: “Sao không chạy nữa?”
“Vậy tại sao anh không đuổi?”
Lâm Thế Kiệt nhún vai: “Dù sao em cũng sẽ quay lại”
Giản Nghệ Hân cảm thấy lúc này thời gian như ngừng lại, và chỉ còn lại hai người họ trên thế giới.
Khi cô vừa định mở miệng thì Lâm Thế Kiệt đã cúi uống, đặt một nụ hôn chuồn chuồn nước lên cánh môi cô..