Chương 339
Giản Thúy Vy ngẩng đầu lên, ấm ức nhìn Lâm Thế Kiệt, nhưng sợ anh tức giận: “Anh Thế Kiệt, em xin lỗi, em không Lâm ý… Em không Lâm ý gây phiền phức cho anh, em chỉ là đau lòng quá… em thật sự rất khó chịu…”
Cô gái hoảng hốt muốn dùng tay lau nước mắt, lại phát hiện ra trên tay vẫn đang truyền nước. Cô ta không muốn để Lâm Thế Kiệt nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, lại có hơi luống cuống. Lâm Thế Kiệt nhìn cô ta như vậy, nói không động lòng thì là giả.
Anh không phải kẻ lạnh lùng, tâm địa cứng rắn.
“Lau mặt đi.”
Lâm Thế Kiệt đưa cho cô ta khăn tay. Giản Thúy Vy lập tức khóc càng dữ: “Hu hu… anh Thế Kiệt, em… xin lỗi. Em không biết mẹ sẽ gọi em tới. Em sai rồi, hu hu…”
“Thúy Vy, em làm gì vậy?” Lâm Thế Kiệt nhíu mày.
Trong mắt anh, anh vẫn luôn xem Giản Thúy Vy như em gái mình. Mặc dù bọn họ không thân thiết lắm, nhưng nể mặt ông cụ Trình, Lâm Thế Kiệt sẽ không lạnh nhạt quá với Giản Thúy Vy.
Huống chi bây giờ cô gái này còn khóc đến đau lòng như vậy.
Nhưng chuyện ảnh nude kia đã xử lý rõ ràng, Giản Thúy Vy cũng không nên khổ sở vì chuyện này mới đúng.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lâm Thế Kiệt nhẫn nại hỏi.
Trong phòng là một màu trắng trang nghiêm, trên mặt anh lộ vẻ lo lắng nhìn Giản Thúy Vy. Giản Thúy Vy thì mang dáng vẻ hoảng hốt và tủi thân.
Vẻ mặt Lâm Thế Kiệt trở nên lạnh lùng.
Anh không thích phụ nữ khóc lóc, nhưng chuyện này đúng là do anh thiếu cảnh giác mà ra.
“Em…”
Giản Thuý Vy cắn môi, vẻ mặt khó xử, rõ ràng là không muốn nói lắm. Lúc này cửa phòng bỗng bị đẩy ra, sau đó Trình Quyên xông vào, bà ta đau lòng nâng tay con gái lên, tức giận hét vào mặt Lâm Thế Kiệt: “Lâm Thế Kiệt, cậu đang làm gì vậy hả? Cậu đang vặn hỏi con gái tôi sao? Con gái tôi không phải người để cho cậu chà đạp.”
Trình Quyên nói rồi định đẩy Lâm Thế Kiệt nhưng bị Giản Thuý Vy ngăn lại, nhưng cô ta vừa cử động là tay lại đau, Trình Quyên sợ hãi hỏi tới hỏi lui rồi lại không nhịn được quở trách cô ta: “Con bị ngốc à? Không phải chỉ là một người đàn ông sao? Còn là người đã kết hôn rồi nữa. Giản Thuý Vy, mẹ dạy con như vậy à?”
“Mẹ…”
Hai mắt Giản Thuý Vy ươn ướt, cô ta cắn môi không dám nói, Trình Quyên nhìn mà lòng càng đau hơn.
Lúc này Giản Nghệ Hân cũng đi vào, nhìn thấy cảnh này, bỗng nhiên cô cảm thấy mình là người dư thừa.
Lòng cô rất khó chịu, vừa định quay người đi thì nghe Lâm Thế Kiệt nói: “Đủ chưa? Dì Trình, tôi không rảnh xem các người diễn kịch, tôi có thể gánh chịu bất kỳ hậu quả nào, nhưng bảo tôi cưới cô ta thì tôi không làm được.”
Lâm Thế Kiệt không phải kẻ ngốc, chút mưu kế và diễn kịch của Giản Thuý Vy có thể lừa dược Trình Quyên chứ không lừa được anh.
Vừa rồi Giản Thuý Vy vẫn luôn im lặng chính là để đợi Trình Quyên đi vào, hai người một người làm người tốt một người làm kẻ xấu để mọi chuyện đi theo đúng hướng mình vạch ra.
Nhưng kết hôn là một vấn đề nguyên tắc.