Chương 333
Giờ phút này, Lâm Thế Kiệt nghĩ đến rất nhiều từ ngữ để miêu tả Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân duỗi tay muốn lấy bắp rang ăn, lại vô tình sờ trúng tay của Lâm Thế Kiệt.
Lúc đầu cô vẫn chưa phản ứng kịp, chờ đến khi ý thức được, gương mặt lập tức đỏ bừng.
“Xin, xin lỗi.”
Nói xong vội vàng bỏ tay vào hộp bắp rang, nhưng ngay sau đó, Lâm Thế Kiệt đột nhiên nắm lấy cổ tay cô. Hơi thở nam tính ập thẳng vào mặt, Giản Nghệ Hân sửng sốt, sau đó, Lâm Thế Kiệt lập tức kề sát gương mặt đẹp trai của anh đến…
“Anh, anh làm sao vậy?”
Nhiệt độ cơ thể của đàn ông ập đến trước mặt, Giản Nghệ Hân cảm giác tim cô đột nhiên không thể khống chế được, thình thịch thình thịch, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Cô căng thẳng nín thở, Lâm Thế Kiệt đột nhiên dựa sát người đến, hôn một nụ hôn lành lạnh lên trán cô, sau đó anh cũng không nói gì, mà lại nhanh chóng dời ra, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Anh cầm bắp rang nhét vào cái miệng đang há to vì kinh ngạc của Giản Nghệ Hân.
Đầu ngón tay của người đàn ông mang theo chút lạnh lẽo, lướt qua miệng cô, bắp rang ngọt ngào lan tỏa trong miệng cô, Giản Nghệ Hân hơi hốt hoảng trong chớp mắt.
Lâm Thế Kiệt đang… hôn cô sao?
Tại sao lại đột nhiên hôn cô… Quan trọng nhất là, cô lại cảm thấy thật ngọt ngào?
Nghĩ đến đây, mặt Giản Nghệ Hân đã giống như ráng chiều. Cô chưa bao giờ nghĩ đến, cô sẽ được Lâm Thế Kiệt hôn ở trong rạp chiếu phim.
“Ngẩn ra đó làm gì? Xem tiếp đi.”
Lâm Thế Kiệt cảm nhận được rõ ràng trái tim vốn bình tĩnh bao năm qua của anh đột nhiên dao động, giống như mặt hồ bị gió thổi tạo nên gợn sóng, anh đỡ đầu Giản Nghệ Hân, làm cô nhìn về phía màn hình lớn, nhưng thật ra anh cũng có hơi căng thẳng.
Lúc nãy, chỉ là hành vi không tự chủ được!
Bây giờ xem phim, làm sao mà xem vào được chứ? Giản Nghệ Hân khóc không ra nước mắt, ôm Coca lạnh hút vài hơi thật mạnh, cũng không có cách nào đè nén trái tim đang đập điên cuồng kia lại. Cô và Lâm Thế Kiệt xem như là… cưới trước yêu sau hả?
Giản Nghệ Hân, mày đang nghĩ cái gì thế?
Giản Nghệ Hân sắp khóc, cô cảm giác như đứng đống lửa như ngồi đống than, nhưng may là bộ phim chỉ còn một lúc nữa là kết thúc.
Lượng người ra ngoài khi phim vừa kết thúc rất nhiều, Lâm Thế Kiệt tự nhiên nắm lấy tay Giản Nghệ Hân, tay của Lâm Thế Kiệt cũng có chút lạnh lẽo, làm người đau lòng. Nhiệt độ trên tay anh giống như xuyên thấu qua làn da, truyền đến cơ thể Giản Nghệ Hân, làm cô lạnh lẽo, khiếp sợ, hóa đá, đồng thời lại vui mừng.
“Coi chừng.”
Hình như đã nhận ra Giản Nghệ Hân đang ngẩn ngơ, Lâm Thế Kiệt nhắc nhở.
“Ồ…”
Giản Nghệ Hân không biết phải nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác trả lời, sau đó đi theo bước chân của Lâm Thế Kiệt mà ra khỏi rạp chiếu phm… Lúc đi ra đã là năm sáu giờ chiều, mặt trời đã sắp lặn, ánh hoàng hôn bao phủ toàn bộ thành phố.