Chương 331
Mấy ngày nay anh vẫn luôn bận bịu, giờ vừa rảnh rỗi, đã lập tức đến tìm Giản Nghệ Hân. Cả ngày nay đúng là chưa có gì bỏ bụng, cho dù anh rất ít ăn ở bên ngoài, nhưng bây giờ vẫn ăn vài miếng.
Hai người ăn cơm xong, Giản Nghệ Hân đi thanh toán quay về đã nhìn thấy mấy cô bé đang len lén ngắm Lâm Thế Kiệt, xì xào bàn tán.
“Người đàn ông bên đó thật đẹp trai, có muốn qua xin số điện thoại hay không?”
“Chà… đẹp quá đi mất! Không biết có phải anh ấy đến một mình hay không…”
Hai cô bé xô xô đẩy đẩy đi lên phía trước, theo ánh mắt họ, Giản Nghệ Hân nhìn thấy Lâm Thế Kiệt một tay cầm ví đang đứng tại cửa ra vào, ánh nắng rọi lên người anh từng mảng lớn, phủ lên người anh một tầng ánh sáng màu vàng.
Không ít người qua lại đều quay đầu lại nhìn.
Không thể không nói Lâm Thế Kiệt đúng là kiểu người vô cùng thu hút ánh nhìn, có lẽ đa số sẽ tưởng anh là minh tinh.
Hai cô bé còn đang do dự, Giản Nghệ Hân đã đi tới quan tâm, Lâm gắng duy trì tao nhã: “Xin chào, xin hỏi các cô đang nhìn người đàn ông ngoài cửa kia sao?”
“A? Đúng…”
Cô gái thẹn thùng nhìn Giản Nghệ Hân. Nhận được câu trả lời, Giản Nghệ Hân thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng xán lạn: “Anh ấy là anh trai tôi, đã ba mươi tuổi còn chưa kết hôn, trong nhà cũng đã lo muốn chết rồi, nếu các cô có ý với anh ấy nhất định phải lên biết chưa? Anh trai tôi khá thẹn thùng, nhưng thực tế anh ấy cũng rất muốn kết hôn…”
“Thật sao? Cô nói thật sao? Anh ấy nhìn không hề giống đã ba mươi tuổi…”
“Đúng vậy, đúng vậy, hơn nữa nhìn anh ấy đẹp trai như vậy, làm sao có thể còn chưa có bạn gái chứ?”
Hai cô gái rõ ràng không tin Giản Nghệ Hân, Giản Nghệ Hân nín cười, trịnh trọng khẽ gật đầu, đồng thời làm ra dáng vẻ khổ não, chống tay vào trán, thật ra đã muốn cười đến sắp điên rồi: “Người anh trai này của tôi thật là đáng thương…”
Nghe Giản Nghệ Hân nói vậy, khiến hai cô gái trong lòng rục rịch.
Anh chàng đẹp trai như vậy, còn chưa từng yêu ai, đây không phải nhặt được vật báu sao?
Hai người lập tức chạy về phía Lâm Thế Kiệt, Giản Nghệ Hân cười ngặt nghẽo, a ha ha… Nếu để Lâm Thế Kiệt biết được, tất cả là do mình tặng cho thì có phải sắc mặt anh rất dễ nhìn hay không?
Lúc này, Lâm Thế Kiệt đã đợi Giản Nghệ Hân một lúc lâu mà cô vẫn chưa ra, khiến anh không khỏi cau mày lại.
Anh vừa định quay lại tìm Giản Nghệ Hân thì đã bị hai cô bé cản lại, Lâm Thế Kiệt định đi vòng qua, nhưng mà cô bé vẫn chặn trước mặt anh như ụ đá: “Anh, chào anh, xin hỏi có thể lưu số điện thoại của anh không?”
Gương mặt cô gái đỏ bừng, nhìn rất thẹn thùng.
Ánh mắt Lâm Thế Kiệt khẽ động, trước đó không phải là không có người bắt chuyện của anh, dùng các loại mánh khóe cũ. Nhưng sau này anh dần lớn tuổi, trên người tự nhiên mang theo một khí chất lạnh lùng người sống chớ gần, nên đã có rất ít người dám quang minh chính đại tìm đến anh đòi phương thức liên lạc như thế.
Hôm nay lại kỳ lạ vậy?
Lâm Thế Kiệt ngước mắt lên, đã nhìn thấy Giản Nghệ Hân đang cười ngặt nghẽo bên trong cửa kính. Được lắm…
“Vậy, xin hỏi có thể lưu số điện thoại của anh không?”