Chương 322
Cô không cần tiền của Lâm Thế Kiệt, mà tiền của bản thân lại không tích góp được bao nhiêu, đành phải tiết kiệm chi tiêu.
Nhưng đến ngày thứ tám, Giản Nghệ Hân đang ngồi vẽ trong phòng vẽ, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ: “Con tiện nhân Giản Nghệ Hân đang ở đâu? Bảo cô ta cút ra đây cho tôi! Giản Nghệ Hân, tôi biết cô đang ở đây, mau bước ra ngoài cho tôi…”
Giọng nói sắc bén như muốn xuyên thủng màng nhĩ của người khác.
Giản Nghệ Hân đang ngồi trong phòng vẽ cũng có thể nghe thấy, huống chi là người bên ngoài, giờ trong phòng vẽ chỉ có một dì quét dọn và Giản Nghệ Hân, trong lúc dì ngăn cản người phụ nữ đang la hét kia, thì cô đã mở cửa đi ra ngoài: “Ai đang gọi tôi đấy?”
“Cô là Giản Nghệ Hân. Được lắm, tôi còn tưởng cô là hạng người nào, ai dè vẻ ngoài cũng rất tầm thường. Cô chỉ là đồ nhà quê chưa học đại học, thì có tư cách gì mà đòi quyến rũ bạn trai tôi?”
Dứt lời, cô gái đẩy dì quét dọn ra, dì lảo đảo suýt ngã, Giản Nghệ Hân vội vươn tay ra đỡ, để dì vịn vào, rồi tự đứng dậy.
Cô quan sát tỉ mỉ cô gái trước mặt.
Trông cô ta có vẻ còn đang học đại học, mặc áo sơ mi sọc xanh đơn giản, phối với chân váy voan màu trắng, chân mang giày vải, rõ ràng dáng vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng trên mặt lại trang điểm tinh tế, giọng điệu cũng hùng hổ dọa người.
Giản Nghệ Hân không khỏi cau mày.
Trên người cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản, phối với quần ôm đã giặt đến bạc màu, tạp dề đeo trên người cũng dính đầy thuốc màu.
“Tôi là Giản Nghệ Hân, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Giọng điệu Giản Nghệ Hân rất bình tĩnh, bình thường trông cô hơi giương nanh múa vuốt, nhưng giờ tóc đều được buộc cao, càng tăng thêm vẻ gọn gàng và điềm tĩnh. Khí chất dịu dàng này khiến cô gái không thể bì nổi.
Cô gái vốn định chửi ầm lên, nhưng thấy Giản Nghệ Hân bình tĩnh nhìn mình như vậy, nhất là cặp mắt chẳng hề gợn sóng, khiến người khác sợ hãi kia.
Nhưng vừa nghĩ đến bạn trai mình, cô gái lại nghiến răng chỉ trích: “Tôi đang tìm cô đấy, Giản Nghệ Hân, cô dựa vào cái gì mà ăn nói hùng hổ như thế? Cô đã quyến rũ bạn trai đúng không? Giờ ngày nào bạn trai tôi cũng lấy ảnh của cô ra ngắm, cô…”
“Cho hỏi bạn trai cô là ai?” Giản Nghệ Hân hỏi ngược lại.
Mấy ngày nay, Lâm Thế Kiệt chẳng hề về nhà, hoặc có về cô cũng không biết, cuộc sống của Giản Nghệ Hân gần như chỉ là một đường thẳng, ngay cả chồng mình cô cũng mặc kệ, thì lấy đâu ra thời gian để đi dụ dỗ bạn trai người khác, đúng là chuyện có một không hai.
“Bạn, bạn trai tôi là Ngô Triết.”
Cô gái cắn răng, cô và Ngô Triết quen nhau từ khi tham gia hội sinh viên vào năm nhất, lúc đó anh không chỉ đẹp trai, mà còn cởi mở, thu hút rất nhiều sự chú ý của con gái. Cô bộc lộ tài năng trong nhiều cô gái như vậy, không dễ gì mới ở bên Ngô Triết, nhưng giờ nửa đường lại nhảy ra một Giản Nghệ Hân, sao cô có thể chấp nhận được chứ?
Mấy ngày nay cô hẹn Ngô Triết ra ngoài, nhưng anh luôn dùng đủ lý do để từ chối, sau đó cô hỏi một người bạn ở chung ký túc xá với anh mới biết, hóa ra anh đang nói chuyện với một cô gái.
Hôm nay cô đến đây, là muốn xem rốt cuộc Giản Nghệ Hân là người thế nào.
Nghe cô gái nói thế, Giản Nghệ Hân khẽ cau mày. Quả thật mấy ngày nay, cô liên lạc khá thường xuyên với Ngô Triết, nhưng về cơ bản chỉ giới hạn ở tin nhắn messenger.
Vì Ngô Triết cũng nghiên cứu về phương diện hội họa, nên thỉnh thoảng bọn họ cũng sẽ trò chuyện đôi câu.