Chương 312
“Lâm Thế Kiệt, đầu óc bị nhúng nước à?” Giản Nghệ Hân liếc mắt: “Tập đoàn Đế Quốc có rất nhiều sinh viên giỏi tốt nghiệp từ những trường đại học danh tiếng, ai trong bộ phận PR cũng là người tài, cần tôi cho ý kiến gì chứ?”
Lời Giản Nghệ Hân nói là thật. Thật ra vừa rồi khi trông thấy bức ảnh kia, phản ứng đầu tiên của cô chính là…. cái tên khốn nạn Lâm Thế Kiệt này!
Vừa mới lăn lộn trên giường với mình xong, quay lưng đã nhào đến chỗ những người phụ nữ khác rồi.
Cho dù bị hãm hại thì sao, chẳng lẽ anh không có hứng thú gì với Giản Thúy Vy à? Cô chẳng tin đâu. Một người đẹp thế kia tự cởi hết chui vào lòng mình, là đàn ông đều sẽ động lòng có được không?
Chỉ cần nghĩ tới đây, tâm trạng của Giản Nghệ Hân lập tức cực kỳ xấu, sau đó nhìn Lâm Thế Kiệt bằng ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm.
“Ồ? Nhưng đây là chuyện nhà mình, không nên lãng phí tài nguyên nhân lực của công ty.” Lâm Thế Kiệt nghiêm trang nói.
Lần này Giản Nghệ Hân không có cách nào phản bác được.
Lời Lâm Thế Kiệt nói cũng đúng, dù sao câu kia nói thế nào nhỉ? Chuyện xấu trong nhà không nên truyền ra ngoài. Loại chuyện này càng ít người biết càng tốt. Lần này Giản Nghệ Hân đúng là lo lắng thật, dù sao bây giờ Lâm Thế Kiệt vẫn là chồng trên danh nghĩa của cô, lỡ như ảnh chụp của anh và Giản Thúy Vy bị truyền ra ngoài, thế có phải là ai cũng nói cô bị cắm sừng không?
“Ừm… Lâm Thế Kiệt, tôi cảm thấy người ta đã muốn bắt chẹt anh, không bằng anh giả vờ tương kế tựu kế, sau đó trực tiếp gọi cho cảnh sát một mẻ hốt gọn bọn họ đi? Như vậy chấm dứt hậu họa, không thì bây giờ anh gửi tiền cho người ta, lỡ như người ta có bản sao hoặc là video gì đó, sau lại uy hiếp anh nữa thì sao đây?”
Giản Nghệ Hân nghiêm túc nghĩ cách giải quyết, lại làm cho Lâm Thế Kiệt tức cười.
Còn lặp đi lặp lại “uy hiếp” nhiều thế?
Đúng là cô nghĩ ra được.
“Còn có cách khác không?”
“Thế anh để tôi nghĩ đã…” Tròng mắt Giản Nghệ Hân đảo một vòng, nhưng vẫn không nghĩ ra được cách nào tốt: “Hay là, anh tìm ra người rồi đánh cho một trận cảnh cáo đi?”
“…”
Lâm Thế Kiệt không nhịn được cười ra tiếng. Lúc này Giản Nghệ Hân mới ý thức được mình bị trêu. Thân là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc, sao Lâm Thế Kiệt không thể nghĩ được ra cách giải quyết chứ! E là lúc vừa nhìn thấy ảnh chụp, anh đã có cách giải quyết rồi.
Bây giờ hỏi mình, chỉ đơn giản là muốn trêu cô.
Giản Nghệ Hân trợn mắt hung hăng nhìn Lâm Thế Kiệt: “Tùy anh muốn làm sao thì làm, tôi đi tắm!”
“Em đừng đi chứ.”
Lâm Thế Kiệt không nhịn được cười, anh đột nhiên cảm thấy những ngày sống cùng Giản Nghệ Hân trở nên cực kỳ thú vị.
Giản Nghệ Hân tắm rửa xong đi ra thấy Lâm Thế Kiệt đang mặc áo ngủ làm việc. Thật ra cô rất ít khi trông thấy Lâm Thế Kiệt nghỉ ngơi.
Hay là tổng giám đốc Hứa luôn bề bộn nhiều việc?
Dù sao cũng phải nuôi sống mấy chục nghìn người trong công ty…
“Tắm xong rồi à?”
“Ừ.”