Chương 306
“Mẹ….”
Giản Thuý Vy tủi thân nhào vào lòng Trình Quyên, thật ra vết đỏ trên cổ là cô ta tự tạo, để cho Trình Quyên đau lòng.
Cô ta thút thít không chịu nói, lúc này điện thoại bỗng đổ chuông, Trình Quyên thấy Giản Thuý Vy khóc dữ dội bèn cầm điện thoại cô ta lên, nhìn thoáng qua đã thấy là ảnh giường chiếu khó coi!
“Sao lại thế này? Đây, đây là Lâm Thế Kiệt à? Không phải Lâm Thế Kiệt đã kết hôn rồi sao?” Mặc dù Trình Quyên không tiếp xúc với Lâm Thế Kiệt nhưng cũng đã nghe nói về chuyện gần đây. Lâm Thế Kiệt đã kết hôn là chuyện mọi người đều biết, bây giờ con gái bà ta và anh nằm cùng trên một chiếc giường, như vậy sao được?
“Có phải Lâm Thế Kiệt bắt nạt con không? Con nói cho mẹ đi, mẹ sẽ đi tìm cậu ta ngay.” Trình Quyên nổi giận, con gái bà ta luôn ngoan ngoãn, sao tự dưng lại bị một người đàn ông đã kết hôn ngủ cùng? Mặc dù người đàn ông này rất xuất sắc, bà ta cũng từng muôn Lâm Thế Kiệt làm con rể mình, nhưng anh đã kết hôn rồi nên không được!
“Thuý Vy à, con đừng sợ, mẹ sẽ không bỏ qua chuyện này đâu, nếu cậu ta uy hiếp con, mẹ sẽ đi…”
“Mẹ, không phải vậy đâu.”
Thấy thời cơ đã chín muồi, Giản Thuý Vy ngừng khóc, nặn ra nụ cười kể cho Trình Quyên biết chuyện hôm nay, nghe xong, Trình Quyên im lặng.
Chuyện này khá khó giải quyết.
Chuyện này không ai sai, cho dù trách cũng không thể trách Lâm Thế Kiệt.
“Thuý Vy à, con nói cho mẹ nghe, con có thiệt thòi không?” Vừa nãy Trình Quyên đã nhìn thấy dấu hôn trên cổ con gái, đã để lại dấu hôn rồi, chẳng phải hai người đã phát sinh quan hệ rồi sao?
Nhưng Giản Thuý Vy lại né tránh không nhắc tới chuyện này, cô ta nước mắt lưng tròng nhìn Trình Quyên: “Mẹ, không nói chuyện này nữa, để con bình tĩnh lại đã, được không ạ?”
“Vậy bức ảnh này…”
Giản Thuý Vy liếc nhìn: “Chắc người đó chỉ muốn tiền thôi, con sẽ giải quyết, con lên lầu nghỉ ngơi trước đây.”
Giản Thuý Vy nói xong thì nở nụ cười, sắc mặt cô ta vốn đã tái, cười thế này càng khiến người khác xót xa. Trình Quyên cũng không tiện nói tiếp, chỉ đành gật đầu.
Lên lầu, Giản Thuý Vy lập tức thay đổi dáng vẻ tủi thân vừa nãy, lau nước mắt nơi khoé mắt, lạnh lùng cầm điện thoại lên, bấm gọi vào một dãy số lạ.
“Alo?”
“Là tôi đây.” Giản Thuý Vy nói: “Mọi chuyện thế nào rồi?”
Trương Định vừa nghe giọng Giản Thuý Vy liền bật cười, người phụ nữ này thật sự rất độc địa, ra tay ngay cả với bản thân mình, những tấm ảnh kia đều do cô ta tự tay chụp.
Anh ta cười bảo: “Tất cả đều làm theo cô nói, tôi Lâm ý để lại dấu vết cho anh ta, ảnh cũng được gửi vào điện thoại cô đúng như thời gian cô đã dặn. Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành đúng không?”
“Ừm, tôi sẽ gửi số còn lại vào tài khoản cho anh bây giờ. Anh cầm tiền rồi đi đi, nhớ đừng bao giờ quay lại nữa.”
“Được, nhưng dáng người cô Giản thật sự rất đẹp…”
“Im miệng.”
Giản Thuý Vy sầm mặt cúp điện thoại, chuyển tiền theo đúng giá đã nói ban đầu cho anh ta. Đúng thế, tất cả đều do cô ta tự biên tự diễn. Mấy ngày trước, cô ta Lâm tình đến tìm người “mẹ” đã đưa cô ta về nhà họ Giản năm đó, mẹ đưa sợi dây chuyền được cô ta cho người đặt làm tới, nói rằng tìm thấy ở nhà.