Chương 292
Cô chỉ là vô thức nhắc đến Hà Thuyết nhưng Lâm Thế Kiệt lại sa sầm mặt.
Giản Nghệ Hân nuốt nước miếng một cái: “Anh mau đến công ty đi, tôi đi đây.” Nói xong, cô đã chạy biến vào trường.
Lâm Thế Kiệt nhìn theo bóng dáng trẻ trung sôi nổi của Giản Nghệ Hân rồi khởi động xe, rời đi.
Lâm Thế Kiệt đi rồi, Giản Nghệ Hân nhanh chóng tìm được đàn em tên là Trang Hiên, cũng đến từ thành phố A như cô, gia đình cũng thuộc giai cấp trung lưu, hồi cấp ba đã tới đây học nội trú rồi.
Hai người tìm một tiệm cà phê để trò chuyện trong mấy năm qua, Trang Hiên nghiêm chỉnh tham gia kỳ thi đại học, sau khi đậu vào Đại học S thì hiện đang học năm tư, sắp tốt nghiệp rồi.
“Chị Nghệ Hân, chị thật sự gả cho tổng giám đốc Lâm ư? Đó là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc…” Nói đi nói lại, Trang Hiên bỗng chuyển đề tài lên người Giản Nghệ Hân.
Nói thật là cô không tin, nếu Giản Nghệ Hân thật sự gả cho Lâm Thế Kiệt, tại sao còn kiếm chút tiền riêng này?
Giản Nghệ Hân chỉ mỉm cười, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận mà hỏi: “Sao em biết?”
Mặc dù cô từng tham dự buổi họp báo với Lâm Thế Kiệt, nhưng đó cũng chỉ là mấy tin tức tài chính kinh tế, chứ không phải là ai cũng biết.
“Chuyện này à…”
“Là Tào Nguyệt Hằng đúng không?” Giản Nghệ Hân hỏi, thật ra cô đã đoán được rồi, nghe nói Hà Thuyết đã ly hôn với Tào Nguyệt Hằng, thật ra anh ta là người đàn ông nghèo khó nhưng vẫn giữ được mình trong cuộc sống đô thị, ban đầu không dễ gì mới tốt nghiệp, có thể an cư lập nghiệp ở thành phố S, còn có công việc đàng hoàng, theo lý mà nói thì tương lai sẽ tạm ổn.
Nhưng xảy ra chuyện kia đã làm anh ta mất việc, nên anh ta bí quá hóa liều, suýt cưỡng hiếp cô, cũng may nhờ Lâm Thế Kiệt xuất hiện giải quyết chuyện này.
Nhưng sau đó đã mất hết tin tức về Tào Nguyệt Hằng.
Thật ra Giản Nghệ Hân cũng khá hiểu rõ tính cách của Tào Nguyệt Hằng, dù gì hai người cũng là bạn thân nhiều năm, cô ta sẽ không chịu để yên dễ dàng như vậy.
“Chị Nghệ Hân, chẳng phải chị biết hết rồi à? Chị Hằng tung tin của chị trong nhóm của chị ấy… thật ra lần này em mời tới chị tới đây là muốn nói với chị một tiếng, bởi vì mấy chuyện này đều không tiện nói ở trên mạng.” Trang Hiên lúng túng gãi đầu, rồi rút điện thoại ra.
Cô biết con người Giản Nghệ Hân, cô không nỡ nhìn chị ấy luôn bị bôi đen, nên mới trượng nghĩa giúp đỡ.
“Chị xem đi, đây là nhóm của tụi em, thật ra có rất nhiều bạn học ở thành phố A tới thành phố S làm việc, nên mọi người luôn liên lạc với nhau, cách đây không lâu chị Hằng đã tung tin đồn ở trong nhóm…”
Trang Hiên đưa điện thoại cho Giản Nghệ Hân, cô chỉ lướt lên đã đọc được rất nhiều lời chửi bới mình của Tào Nguyệt Hằng, mới đầu còn có người biện minh cho cô, nhưng sau đó hình như mọi người đều tin cả rồi.
“Mịch, cảm ơn em, chị biết chuyện này rồi.” Giản Nghệ Hân trả lại điện thoại cho Trang Hiên, cô không muốn vì mấy chuyện này mà ảnh hưởng tâm trạng của hai người: “Chẳng phải em nói hôm nay sẽ tụ tập nho nhỏ à? Em còn bảo sẽ dẫn chị đi dạo quanh trường mà, chúng ta mau đi thôi.”
“Vâng ạ, chị Nghệ Hân em nói chị hay, phố ăn vặt ở cổng trường tụi em rất ngon đó…”
Hai người uống xong cà phê thì cười hí hửng, rồi đứng dậy định đi dạo một vòng.
Không ai phát hiện ra cặp mắt thù hằn luôn nhìn chằm bọn họ ở phía sau. Tào Nguyệt Hằng thấy Giản Nghệ Hân và Trang Hiên rời đi, thì cũng đứng dậy đi theo.