Chương 289
“Ừm.”
Tuy Lâm Thế Kiệt đang ăn cơm, nhưng thấy Giản Nghệ Hân hoạt bát như vậy, khóe miệng cũng bất giác hiện lên ý cười.
“Ăn xong thì theo tôi đến công ty.” Lâm Thế Kiệt nói.
“…”
Giản Nghệ Hân cầm Lâmc sữa bò trong tay, bất giác nhíu mày lại, làm như vô ý nói: “Đến công ty làm gì? Tôi đã từ chức rồi.”
“Đi cùng tôi, không được sao?”
“Khụ khụ!”
Giản Nghệ Hân giật mình vì câu nói của Lâm Thế Kiệt, trừng lớn mắt nhìn anh, anh không phát bệnh đấy chứ?
Sao không dưng lại bắt cô đi làm cùng anh chứ.
“Nhưng tôi có việc của mình cần làm.” Giản Nghệ Hân nói.
Lâm Thế Kiệt ăn sáng xong, lịch thiệp lau miệng: “Cô thì có việc gì?”
“Tôi hẹn người ta rồi.”
Giản Nghệ Hân bình tĩnh nói. Tối qua đã đồng ý với đàn em rồi, hôm nay sẽ đi đến trường đại học của cô ấy, thuận tiện đàn em cũng sẽ giới thiệu cho cô vài người bạn, từ khi đến thành phố S thì Giản Nghệ Hân rất ít khi ra ngoài chơi, thật ra cô cũng thấy rất nhàm chán, bây giờ vừa hay lại là một cơ hội.
“Hẹn với người ta rồi?” Lâm Thế Kiệt đặt đồ ăn trên tay xuống một cách nhẹ nhàng, ngả người ra sau.
Anh ngẩng đầu nhìn Giản Nghệ Hân, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơmi sọc hồng và một chiếc quần đùi jean rách, cô trông trẻ trung như một sinh viên đại học với mái tóc búi cao sau đầu.
Thực là quyến rũ.
Càng ngây thơ trong sáng như vậy càng là làm cho người ta muốn chiếm lấy.
Lâm Thế Kiệt ý thức được suy nghĩ trong đầu nên vội vàng ngừng lại: “Hẹn ai?” Anh lại hỏi tiếp.
Giản Nghệ Hân không có ý định giấu diếm anh nên nói thẳng, Lâm Thế Kiệt suy tư một chút: “Tôi sẽ bảo trợ lý đưa em đi.”
“Anh đừng có làm như vậy!” Giản Nghệ Hân từ chối: “Anh bảo trợ lý đưa tôi đi chẳng phải là đang rêu rao thân phận của tôi cho khắp nơi đều biết sao? Tôi không muốn bị người khác chỉ trỏ.”
Chiếc xe của Lâm Thế Kiệt thực sự quá phô trương, nếu lái xe đến trường chắc chắn sẽ kéo mọi người xúm lại dòm ngó.
Lâm Thế Kiệt ngẫm nghĩ một chút rồi đưa ra một giải pháp có cũng như không: “Vậy tôi đưa em đi.”
“Phụt….”
Giản Nghệ Hân suýt nữa phun hết sữa mới uống vào ra, mẹ nó, như vậy còn phô trương hơn đấy.
“Lâm Thế Kiệt, lẽ nào anh nhất định phải biến tôi thành đối tượng bị mọi người đàm tiếu sao?” Giản Nghệ Hân vô cùng tức tối.
Cô vừa dứt lời thì vừa lúc dì Liễu đi ngang qua, nghe thấy được liền cười ha ha nói: “Phu nhân, tổng giám đốc đang lo lắng cho cô đó? Mấy cậu sinh viên đại học ai cũng năng động, đẹp trai, cậu chủ sợ cô bị người ta cua đi mất.”