Chương 287
Cô biết, chắc chắn là Lâm Thế Kiệt biết gì đó!
“Tôi chưa từng nghĩ tôi là cô cả của nhà họ Giản, chỉ là anh không cảm thấy anh nợ tôi một lời giải thích sao?” Nếu anh đã sớm biết mặt dây chuyền đó có liên quan đến ông cụ Trình, chắc chắn anh cũng đã có rất nhiều suy đoán, Lâm Thế Kiệt thông minh như vậy, sao có thể không đi điều tra cho được?
Giản Nghệ Hân gần như nhận định rằng anh đã biết hết mọi chân tướng rồi.
Lâm Thế Kiệt không nói gì.
Anh chỉ dựa vào giường, thậm chí còn không nhìn cô lấy một cái.
Điều này khiến Giản Nghệ Hân có chút sốt ruột, thời gian trôi qua từng giây từng phút, Giản Nghệ Hân cảm thấy có lẽ anh sẽ không nói với cô, cô chợt có chút bất lực, vì ở trước mặt Lâm Thế Kiệt, cô chẳng là gì cả, thậm chí còn không có tư cách ra lệnh cho anh.
Cô chợt lật người đi xuống giường, chuẩn bị ra ngoài.
Chỉ là hai chân vừa chạm đất thì đã bị Lâm Thế Kiệt kéo về…
Giản Nghệ Hân bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực nam nữ khác biệt trời đất, chẳng được mấy phút cô không những không thể thoát ra khỏi sự trói buộc của Lâm Thế Kiệt, mà còn bắt đầu thở gấp, cuối cùng cô chỉ có thể mặc Lâm Thế Kiệt đặt mình xuống giường, ánh mắt trống rỗng: “Tổng giám đốc Lâm, anh không nói sự thật với tôi, chẳng lẽ còn không cho tôi ra ngoài ngủ sao?”
“Ồ? Sao lại muốn ra ngoài?”
“Vì tôi không muốn nhìn thấy anh.” Đôi mắt Giản Nghệ Hân đảo vòng quanh, đen nhánh, cuối cùng nhìn vào mặt Lâm Thế Kiệt.
Hai chân anh kẹp cô lại, cả người đều đè trên người cô, khiến Giản Nghệ Hân cảm thấy rất áp lực!
“Không muốn thấy tôi?” Lâm Thế Kiệt lặp lại, trong ánh mắt không hiện lên cảm xúc gì đặc biệt.
Thật ra anh đã đoán được Giản Nghệ Hân sẽ tức giận, vì cô vẫn luôn muốn biết về thân thế của mình, mà anh lại che giấu cô chuyện này, thậm chí anh còn cho rằng cô sẽ làm loạn, sẽ uy hiếp, sẽ ra điều kiện, nhưng không ngờ cô lại chỉ muốn rời đi lặng lẽ.
“Đúng thế, tôi qua phòng khác ngủ, tổng giám đốc Lâm còn không cho phép sao?” Giản Nghệ Hân đã chắc chắn rằng cô không thể có được tin tức có ích nào từ phía Lâm Thế Kiệt rồi.
Vì anh vốn cùng một giuộc với Giản Thúy Vy.
Thật ra Giản Nghệ Hân hoàn toàn không nghĩ đến cô là cô cả nhà họ Giản, cô chỉ muốn biết tại sao cô Giản từng mất tích mà cô lại có mặt dây chuyền vốn thuộc về cô ta, mọi thứ đều khiến cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc.
Cô chỉ muốn biết được chân tướng mà thôi.
Nhưng, cô không có năng lực!
“Lâm Thế Kiệt, anh đè tôi đã chán chưa? Rồi thì để tôi đi.” Cô giận dữ nói.
Không biết có phải vì đã trao thân này cho anh rồi hay không mà Giản Nghệ Hân đã không còn sự cung kính đối với Lâm Thế Kiệt như trước kia nữa.
Lâm Thế Kiệt lại cảm thấy như vậy rất tốt: “Ồ, tôi có nói là… sẽ không nói chân tướng cho cô à?”
“Anh chịu nói sao!?” Đôi mắt xám xịt của cô lập tức sáng bừng lên.
Thậm chí còn không để ý đến tư thế lúc này của hai người, nhìn Lâm Thế Kiệt với vẻ khát vọng.
Chết tiệt…
Ánh mắt khát vọng này của cô khiến yết hầu Lâm Thế Kiệt khẽ chuyển động, một cảm giác khác thường bắt đầu dâng lên… Anh ho khan một tiếng, thả Giản Nghệ Hân ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên: “Cô đoán không sai, mặt dây chuyền của cô quả thực giống với mặt dây chuyền của cô Giản.”