Chương 282
“Nghệ Hân, cô sao thế? Cảm giác như không vui lắm ấy.”
Hai người chọn một quán nhỏ chứa trung bình một trăm người, gọi ba món ăn, một món canh. Lúc chờ món ăn lên, Hà Ngôn đột nhiên hỏi. Cô ta đã phát hiện ra dường như Giản Nghệ Hân không vui vẻ mấy ngay từ lúc mới gặp.
Giản Nghệ Hân khẽ xoay Lâmc nước chanh trước mặt, chưa lên tiếng, Hà Ngôn bỗng nhiên vươn tay qua, chỉ vào cổ của Giản Nghệ Hân: “A… Nghệ Hân, trên cổ cô?”
“Sao vậy?”
“Không… Chỉ là lần sau cô có thể mang khăn quàng cổ che đi không, vết này của cô rõ ràng quá rồi!” Hà Ngôn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không ngờ nhìn tổng giám đốc nhìn vậy mà ở trên giường… Ấy, Nghệ Hân, cô đừng hiểu lầm ý tôi!”
Giản Nghệ Hân sao hiểu lầm ý tứ của cô ta được. Nghe cô ta nói xong thì hiểu ngay trên cổ mình nhất định có thứ gì đó đáng xấu hổ, cô ngượng đến đỏ mặt.
Hà Ngôn thấy cô như vậy, che miệng cười trộm: “Được rồi, mọi người đều là người trưởng thành, cái này có gì mà phải ngượng.”
“Hà Ngôn, cô cảm thấy… cái này không có gì hả?”
Giản Nghệ Hân cắn môi, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp. Đối với cô, mặc dù cũng không quan trọng loại chuyện này lắm, nhưng vẫn muốn giữ lại cho người mình thích.
“Đúng vậy, cô cũng không nghĩ xem bây giờ là thời đại nào rồi. Chớ nói đến hai người là vợ chồng, bây giờ tình một đêm ở ngoài còn nhiều lắm.”
Vừa nói, đồ ăn cũng mang lên, hai người vội đổi chủ đề. Nhưng Giản Nghệ Hân lại có chút mất hứng.
Nói như vậy, giữa cô và Lâm Thế Kiệt, anh cũng chỉ coi là tình một đêm thôi à?
Đúng vậy, người đàn ông như kia muốn kiểu phụ nữ nào chẳng có. Có lẽ anh cũng không coi chuyện này là gì rồi.
Giản Nghệ Hân cười tự giễu trong lòng, nhớ tới dáng vẻ thân mật của Lâm Thế Kiệt và Giản Thúy Vy, trái tim ê ẩm căng trướng giống như bị ngâm trong nước. Ăn cơm xong, sắc trời đã sắp tối đen, Giản Nghệ Hân chợt nhận một cuộc điện thoại.
“Đang ở đâu?”
Điện thoại truyền tới giọng nói trầm thấp, lộ ra vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.
Giản Nghệ Hân gần như thốt ra vị trí hiện tại, nhưng nghĩ lại, dựa vào cái gì mà anh có thể đi ăn cơm với Giản Thúy Vy, còn mình thì phải báo cáo hành trình chứ?
“Ở ngoài, ăn cơm với bạn.”
“Chỗ nào.”
“…” Giản Nghệ Hân cắn đũa, vẻ không muốn trả lời. Hà Ngôn ở đối diện không ngừng nháy mắt với cô: “Tổng giám đốc hả? Có phải anh ấy muốn tới đón cô không. Vậy tôi đi trước nhé, vừa hay kịp xe buýt!”
“Hà Ngôn…”
Giản Nghệ Hân còn chưa nói xong, Hà Ngôn đã vẫy tay với cô, cầm túi rời đi.
Giản Nghệ Hân thở dài, biết thật ra Hà Ngôn vẫn có chút sợ Lâm Thế Kiệt. Không chỉ Hà Ngôn, phần lớn nhân viên trong công ty đều sợ anh. Giản Nghệ Hân do dự một chút, cuối cùng vẫn báo địa điểm.
Chỉ mười mấy phút sau, Lâm Thế Kiệt đã tới.
Trên người anh vẫn còn mặc bộ đồ âu hồi sáng, màu đen, thỉnh thoảng có vài đường vân dọc màu trắng, càng làm nổi lên vẻ nho nhã. Nhưng khí chất lạnh lùng trên người này vẫn không đổi được.