Chương 280
“Đúng vậy.” Dì Liễu cho là Giản Nghệ Hân động lòng với Lâm Thế Kiệt rồi nên muốn hỏi thăm vài chuyện lúc trước, trong lòng có chút vui mừng, cũng dứt khoát ngồi xuống bên cạnh, nói với Giản Nghệ Hân: “Mẹ của cậu chủ qua đời rất sớm, tôi đã chăm sóc cậu chủ từ nhỏ, những người khác không chăm không tốt bằng tôi đâu!”
“Vậy dì vẫn luôn sống ở thành phố S ạ?” Đôi mắt đen nhánh của Giản Nghệ Hân lóe lên tia sáng, ôm đầu gối ngồi trên ghế sô pha. Dì Liễu lúc nào cũng làm việc, rất ít khi nói chuyện, bỗng chốc nổi lên hứng thú: “Đúng vậy, trước đó tôi kết hôn, sinh con xong thì bắt đầu làm bảo mẫu cho cậu chủ. Sau đó vẫn chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của cậu chủ, cho đến tận bây giờ…”
“Dì Liễu, dì có thể nói cho tôi thêm vài chuyện của Lâm Thế Kiệt không?”
Giản Nghệ Hân cười ha hả, dì Liễu cũng không coi Giản Nghệ Hân là người ngoài, lúc này bắt đầu ríu rít không ngừng. Giản Nghệ Hân Lâm ý dẫn chủ đề tới nhà họ Trình, mới biết được thì ra Giản Thúy Vy là cô cả của nhà họ Giản nổi tiếng ở thành phố S.
Dưới gối ông cụ Trình chỉ có một cô con gái, tên là Trình Oanh. Lúc còn trẻ Trình Oanh yêu thích cậu cả nhà họ Giản, Giản Khải Minh. Hai người cũng coi như là mối nhân duyên tốt môn đăng hộ đối, bởi vậy nhanh chóng rơi vào bể tình, đồng thời sinh con dưỡng cái. Mà cô con gái đó chính là Giản Thúy Vy.
Giản Nghệ Hân nghe dì Liễu nói xong, không khỏi hâm mộ.
Chẳng trách Giản Thúy Vy lớn lên lại có tri thức, hiểu lễ nghĩa như vậy. Quả nhiên khác với kẻ suồng sã lớn lên ở nông thôn như cô!
Có điều, Lâm Thế Kiệt nói tới cái mặt dây chuyền kia…
“Dì Liễu, ông cụ Trình thực sự chỉ có một cô con gái ạ?” Giản Nghệ Hân hỏi.
Dì Liễu gật đầu, nghi ngờ vì sao Giản Nghệ Hân lại hỏi như vậy, nhưng mà bỗng như nhớ ra điều gì, kinh ngạc hô một tiếng: “Đúng rồi, hai mươi năm trước còn xảy ra một chuyện lớn. Chính là cô chủ nhà họ Trình không hiểu sao mất tích, phải đến hơn một năm sau mới tìm được về. Biển cả còn sót hạt ngọc, sau này nghe nói nhà họ Trình và nhà họ Giản càng thích cô cháu gái này hơn.”
Mất tích?
Trực giác nói cho Giản Nghệ Hân biết hình như có chỗ nào không đúng, nhưng lại không nắm được. Cô nghi hoặc hỏi: “Vậy cô chủ Giản bao nhiêu tuổi ạ?”
“Để tôi tính xem… Hai mươi hai thì phải.”
Dì Liễu vừa nói xong, Giản Nghệ Hân đứng bật dậy khỏi ghế sô pha. Mặt dây chuyền là ông cụ Trình làm, cô chủ Giản còn từng mất tích. Liệu có khả năng, mặt dây chuyền này thật ra chính là cái mà ông cụ Giản cho Giản Thúy Vy năm đó? Nhưng tại sao lại xuất hiện trong tay mình?
Trong đầu như đã rối như mớ bòng bong. Giản Nghệ Hân ôm đầu, chỉ nghe thấy dì Liễu lo lắng hỏi: “Mợ chủ, cô sao vậy?”
“Không sao, chỉ là chợt nhớ tôi còn có việc, cần ra ngoài một chuyến.”
Giản Nghệ Hân quay đầu nói với dì Liễu, rồi chạy ra ngoài. Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, cô nhất định phải tìm Lâm Thế Kiệt hỏi cho rõ ràng.
Lỡ như, cô và nhà họ Giản có quan hệ gì…
Giản Nghệ Hân không tin có chuyện trùng hợp như vậy, cô sẽ không bỏ qua bất kỳ dấu vết để lại nào.
Lâm Thế Kiệt chỉ mới nói nửa vời, Giản Nghệ Hân nhất định phải hỏi cho rõ. Trên đường đến tập đoàn Đế Quốc, cô vẫn nghĩ nên mở lời thế nào, nhưng mà không ngờ khi vừa mới tới công ty, đã thấy một bóng người quen thuộc đi ra.
“Anh Thế Kiệt, hay là tối nay cùng ăn cơm với nhau nhé?” Giản Thúy Vy cười tủm tỉm nhìn Lâm Thế Kiệt, ánh mắt dịu dàng.
Xế chiều hôm nay cô ta đi dạo phố, nhớ đến công ty của Lâm Thế Kiệt ở cạnh đó, cho nên đến chào hỏi. Ngồi đợi ở văn phòng đến giờ tan làm buổi chiều, chính vì muốn có cơ hội ở riêng với Lâm Thế Kiệt.
Lâm Thế Kiệt thì không tình nguyện lắm: “Khỏi đi, anh bảo lái xe đưa em về.”