CHƯƠNG 247
Ngay khi cô muốn đồng ý thì đột nhiên có một bóng người tức giận đùng đùng đi ngang qua cửa sổ, Giản Nghệ Hân sửng sốt, còn tưởng rằng mình nhìn lầm người , nhưng khi nhìn kỹ lạ thì đúng là Lâm Nghi Đan.
Sao cô ta lại xuất hiện ở đây?
Chẳng phải cô ta và Lâm Thế Kiệt ra ngoài ăn cơm sao?
“Này, này cô đang nhìn cái gì vậy?” Mộ Long nhìn theo ánh mắt của Giản Nghệ Hân nhưng không thấy gì đáng chú ý. Giản Nghệ Hân cười cười: “Cho tôi hai ngày suy nghĩ rồi trả lời nhé?”
Nếu muốn bỏ công việc hiện tại thì chí ít cũng phải nói với Lâm Thế Kiệt một tiếng.
Lâm Thế Kiệt vốn dĩ xuống ăn cơm, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh lập tức bảo Chu Loan đối diện im miệng, nghe kỹ lại thì quả nhiên là giọng của Giản Nghệ Hân.
Người phụ nữ này vừa mới uống thuốc tránh thai xong đã muốn từ chức?
Từ chức xong thì tìm Mộ Long để nương tựa sao?!
“Tổng giám đốc, có cần tôi mời mợ chủ sang không?” Chu Loan thấy sắc mặt Lâm Thế Kiệt khó coi liền cảm giác như có một cơn gió lạnh thổi qua, chỉ lo Lâm Thế Kiệt vừa nổi cơn thịnh nộ liền đánh đổ dẹp nghỉ bữa cơm này luôn.
Toàn bộ những món ăn tinh tế trên bàn đều chưa được chạm vào.
Sắc mặt Lâm Thế Kiệt ảm đạm như có gió lạnh thổi qua, anh sa sầm mặt, không nói gì.
“Tổng giám đốc…”
“Câm miệng.” Lâm Thế Kiệt lạnh lùng nhìn Chu Loan, Chu Loan lập tức không dám nói tiếp nữa.
Nhưng Giản Nghệ Hân hiển nhiên không biết rằng cô sẽ tình cờ xuất hiện trong cùng một nhà hàng với Lâm Thế Kiệt, Mộ Long đảo mắt nghịch Lâmc nước trong tay: “Không được, chỉ có thể cho cô một tiếng, một tiếng đồng hồ thôi, đi hay không đi?”
Lần này Giản Nghệ Hân lập tức nhướng mày.
Mộ Long hơi nghiêng người về phía trước, làm ra vẻ mặt quyến rũ: “Đừng trách tôi không nhắc cô, cơ hội chỉ đến một lần thôi đấy.” Có biết là biết bao nhiêu kẻ muốn giành lấy cơ hội làm trợ lý cho anh ta không.
Trong suy nghĩ của anh ta, học trò chỉ là một trợ lý miễn phí mà thôi.
“Thôi, cô không làm tôi sẽ tìm người khác.” Mộ Long lắc đầu, làm bộ sẽ đứng dậy rời đi, anh ta đứng dậy còn tiện thể quay sang nói với Giản Nghệ Hân nói: “Cám ơn bữa cơm cô mời, tôi đi đây.”
“Khoan đã!”
“Sao? Bây giờ đổi ý rồi à?”
Giản Nghệ Hân sao có thể không nhìn thấu sự bỡn cợt trong mắt Mộ Long nhưng cô còn có lựa chọn nào khác sao?
“Tôi đồng ý với anh.” Giản Nghệ Hân cụp mắt, khi ngước lên lại, trong mắt cô ngập tràn sự kiên định, đối với cô mà nói, công việc của tập đoàn Đế Quốc chẳng cho cô được thứ gì tốt hơn ngoài một bảng lý lịch đẹp nhưng chỉ cần đi theo Mộ Long cô sẽ đạt được những gì mình muốn.
Cô biết nặng nhẹ.
Việc Giản Nghệ Hân đồng ý đã nằm trong dự đoán của Mộ Long từ lâu, nếu không phải bởi vì nhận ra sự cứng đầu của cô thì anh ta đã không chọn cô.
“Vậy được, hợp tác vui vẻ nhé!”