CHƯƠNG 236
“Đây là vợ của em à? Xem ra là một người rất dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, không biết cô Giản năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi hai.”
Giản Nghệ Hân lúng túng ngồi trên sô pha, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, chẳng lẽ ông cụ Trịnh này không biết cha mẹ mình là ai?
“Thưa thầy…” Lâm Thế Kiệt thấy ông cụ Trình sững sờ thì lên tiếng nhắc nhở. Anh dường như cũng nhận ra sự bất thường giữa hai người họ chẳng lẽ Giản Nghệ Hân thật sự có quan hệ gì đó với thầy giáo sao?
“Khụ khụ…Thế Kiệt này, thật ra lần này tìm em đến cũng không có chuyện gì quan trọng, có điều chắc em cũng biết cháu ngoại của thầy là Thuý Vy cùng con bé Tỉnh đó qua lại thân thiết, thầy nghe nói, hôm nay em nhốt con bé đó lại, chuyện này…” Không cần nói hết câu, Lâm Thế Kiệt đã hiểu được dụng ý của ông cụ Trình.
Chỉ là anh không ngờ chuyện này mà cũng làm kinh động đến thầy giáo của mình.
Tuy nhiên, Lâm Thế Kiệt không phải là người sẽ bị lung lay bởi người khác, ngay cả khi đối phương là thầy giáo của mình.
“Thưa thầy, đây là chuyện nhà của em, em sẽ biết nên xử lý thế nào.” Lâm Thế Kiệt nói.
Hàm ý trong lời anh là bảo ông cụ đừng chen vào chuyện này nhưng ông cụ Trình cũng không vì vậy mà mất vui, dù sao Lâm Thế Kiệt cũng lớn lên dưới sự dạy dỗ của ông nên ông dư biết tính cách của anh thế nào, nhưng hỏi vậy là để Giản Thuý Vy hết hy vọng mà thôi.
“Nếu đã vậy thì bỏ qua chuyện này vậy.” Ông cụ Trình nói. Nói xong, ánh mắt như vô tình liếc sang Giản Nghệ Hân, kỳ thật Giản Nghệ Hân hoàn toàn không để ý hai người họ đang nói gì, cô chỉ muốn nhanh chóng làm rõ thân phận của mình nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, chỉ đành phải nhìn Lâm Thế Kiệt bằng ánh mắt cầu cứu.
Nhưng Lâm Thế Kiệt dường như không nhận ra điều đó và bắt đầu bàn luận những chuyện khác với ông cụ Trình.
Giản Nghệ Hân lo lắng như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, mắt thấy đề tài đã muốn bắt đầu chuyển hướng sang đồ ngọc nên Giản Nghệ Hân vội vàng xen mồm nói: “Thưa cụ Trình, cháu nghe Thế Kiệt nói ông rất quan tâm đến đồ ngọc, không biết ông có nghiên cứu về dây chuyền mặt ngọc không?”
“Dây chuyền mặt ngọc?” Ông cụ Trình đột nhiên thích thú, đôi mắt đã có chân chim khẽ nheo lại, Lâm Thế Kiệt thấy thế, cũng nói theo: “Uhm, năm xưa anh có thấy thầy giáo làm một sợi dây chuyền, nói là làm cho người thân? Thầy còn nhớ chứ?”
Lâm Thế Kiệt đã theo học ông cụ Trình từ khi còn bé, lúc ấy anh từng thấy ông cụ Trình làm ra sợi dây chuyền ấy cho nên khi thấy Giản Nghệ Hân mang nó mới kinh ngạc đến vậy, hiện tại ngẫm lại, nói không chừng giữa hai người có dính líu gì đó…
“Chuyện mà em nói ấy, thầy đã nhớ rồi. Đúng, đúng vậy, thầy làm nó cho Thuý Vy.”
Làm cho Giản Thuý Vy?
Nói vậy thì lạ thật.
Lâm Thế Kiệt chìm đắm trong suy nghĩ, năm xưa anh từng nghe nói cháu gái nhà họ Trình từng có một thời gian mất tích, sau đã tìm lại được, cũng chính là cô chủ Giản Thuý Vy của nhà họ Trình.
Giản Thuý Vy nấp sau cánh cửa nghe hết cuộc trò chuyện của họ, vẻ mặt càng thêm ảm đạm, nếu mặt dây chuyền này thực sự là của Giản Nghệ Hân, thì chẳng phải …