CHƯƠNG 200
“Cô, như hoa tựa ngọc?” Lâm Thế Kiệt chợt bật cười, như là vô cùng khinh bỉ: “Có phải sáng nay ngủ dậy cô không soi gương hay không?”
“Anh…” Giản Nghệ Hân tức đến lắp bắp, cô cúi xuống nhìn ngực mình, cho dù không sóng nước cuồn cuộn thì sao chứ? Người mẫu nổi tiếng cũng toàn ngực phẳng không đó.
“Lâm Thế Kiệt, anh đừng kiếm cớ, đừng chuyển chủ đề!” Giản Nghệ Hân nói: “Có tắt đèn thì cũng vậy thôi, ai biết liệu anh có nổi thú tính không chứ? Anh đừng giả ngây, chính là chuyện mà đàn ông sẽ làm với phụ nữ say đó.”
Trước kia cô từng nghe nói, rất nhiều người đàn ông rảnh rỗi không có chuyện gì làm đều thích đến bar kiếm gái, đưa bọn họ về nhà rồi phát sinh quan hệ. Tuy Lâm Thế Kiệt ngoài mặt giống quân tử, nhưng ai biết được anh có sở thích kì quái gì hay không chứ.
Vậy nên, Giản Nghệ Hân vô cùng cảnh giác nhìn Lâm Thế Kiệt.
“…” Tắt đèn thì cũng vậy thôi?
Lâm Thế Kiệt chợt bị Giản Nghệ Hân làm cho á khẩu, tối qua lúc dì Liễu mang canh giải rượu đến gõ cửa, Giản Nghệ Hân đã ngủ rồi, như hình như cô ngủ không được thoải mái, hơn nữa còn bị anh… hất nước, Lâm Thế Kiệt đã bảo dì Liễu thay quần áo cho cô.
Lâm Thế Kiệt chợt tiến gần đến, đè thấp giọng, vô cùng mập mờ: “Ồ, ô nói cũng không phải không có lí…”
“Vậy rốt cuộc là anh có làm hay không?” Giản Nghệ Hân sốt ruột.
“Làm rồi.” Lâm Thế Kiệt chợt nổi hứng trêu đùa cô, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ xù lông của Giản Nghệ Hân, anh lại cảm thấy vô cùng đáng yêu, anh vươn tay ra đặt lên vai Giản Nghệ Hân, mập mờ thổi một hơi: “Hôm nay cô dậy sớm như vậy, xem ra lần sau tôi nên làm thêm vài lần rồi.”
Nghe lời anh nói, Giản Nghệ Hân ngây ra, ngay sau đó sắc mặt trở nên hoảng hốt, cô không dám tin nhìn Lâm Thế Kiệt, giây tiếp theo, vành mắt ửng đỏ: “Lâm Thế Kiệt, anh khốn nạn! Dựa vào đâu mà anh chạm vào tôi khi tôi chưa đồng ý chứ, anh làm vậy là quấy rối, là cưỡng hiếp, anh anh…”
Giản Nghệ Hân càng nói càng tủi thân, sao cô lại không có chút cảm giác nào chứ.
Không phải trong tiểu thuyết đều viết là toàn thân đau nhức không thể xuống giường sao? Sao cô lại không biết gì hết… Nghĩ một lúc, ánh mắt Giản Nghệ Hân chợt trở nên sâu xa.
“Lâm Thế Kiệt, anh đừng lừa tôi, anh vốn chưa hề chạm vào tôi!”
“Ồ?” Lâm Thế Kiệt có chút kinh ngạc, với cái đầu heo của Giản Nghệ Hân mà cô cũng đoán ra được à.
Giản Nghệ Hân lại chợt tiến gần đến, mập mờ vỗ lên vai Lâm Thế Kiệt nói: “Anh đừng vờ vịt nữa, thật ra tôi đều biết cả, anh vốn là… phương diện đó không được đúng không? Nên bao nhiêu năm qua mới không có phụ nữ, hơn nữa còn muốn cưới tôi để làm lá chắn, có điều anh yên tâm đi. Tôi là một cô gái đã nhận sự giáo dục của thế kỉ mới, loại chuyện này cũng không là gì cả, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu! Có điều, vẫn phải nhắc nhở anh một chút, có bệnh thì phải chữa, đừng giấu bệnh!”
“Giản Nghệ Hân!!”
Lâm Thế Kiệt như là không thể đè nén nổi nữa, bắt đầu gầm lên, tối qua cô muốn ném anh đi làm trai bao thì không nói, bây giờ còn dám nói anh bất lực.
Chuyện này sao anh có thể nhịn cho được.