CHƯƠNG 172
Mắt Lâm Thế Kiệt hơi tối đi một chút, hình như đang tự hỏi gì đó, ông cụ Trình rất thân thiết với ông nội, cũng xem như là nhìn Lâm Chúc Khanh lớn lên, bây giờ Lâm Chúc Khanh không muốn giao thiệp với bên ngoài quá nhiều, nhất định sẽ bảo con cái của bọn họ tham dự tiệc rượu.
“Biết rồi, đến lúc đó tùy cơ ứng biến.” Lâm Thế Kiệt nói.
“A !! Nghệ Hân, sao tớ có cảm giác giống như tinh lực của cậu dùng mãi không hết vậy? Cậu chạy tới chạy lui bao nhiêu lần rồi, không mệt sao?” Mười một giờ rưỡi, Hà Ngôn dùng tay chống bàn, nghiêng đầu nhìn Giản Nghệ Hân, cô vừa mới chia cà phê mới mua xong cho mọi người, lúc này đang chỉnh sửa mấy tài liệu vừa mới in ra, giống như một chú ong mật chăm chỉ.
Giản Nghệ Hân liếc nhìn cô: “Cậu không nghe qua câu nói người chậm cần bắt đầu sớm sao? Tớ cái gì cũng không biết, đương nhiên phải chăm chỉ rồi.”
“Chậc ~ Chưa nghe câu người chậm cần bắt đầu sớm bao giờ, nhưng nghe câu người tài thường nhiều việc rồi.” Hà Ngôn hừ lạnh: “Tớ thấy công ty thuê cậu mới đáng giá đó, một người làm ba việc!”
“…”
“Nhưng dù sao tập đoàn Đế Quốc là do chồng của cậu mở mà, cậu làm việc cũng là làm cho nhà mình, có động lực!”
Nghe Hà Ngôn trêu chọc, Giản Nghệ Hân lại đỏ mặt. Nhưng mà nhà… sao? Đúng vậy, trước mặt người ngoài, cô còn không phải là vợ của Lâm Thế Kiệt sao? Nghĩ nghĩ, không biết vì sao miệng lại cong lên.
Giữa trưa hình như Lâm Thế Kiệt rất bận, khi Giản Nghệ Hân lên lầu anh còn dựa bàn làm việc, bình thường nếu gặp tình hình này Giản Nghệ Hân đã sớm tự đi ăn uống thỏa thích, nhưng lần này, chờ Lâm Thế Kiệt bận bịu xong mới phát hiện Giản Nghệ Hân vẫn chưa động đũa.
“Sao không ăn? Chờ tôi?” Lâm Thế Kiệt nói.
Giản Nghệ Hân bất an ngồi trên ghế sofa, thấy Lâm Thế Kiệt đi về phía mình, mặt lập tức đỏ bừng: “Tôi, ừm… anh là chủ nhân mà, anh còn chưa ăn, sao tôi lại ăn trước được? Như vậy không lễ phép.”
Giản Nghệ Hân gượng cười.
“Trước kia cũng không thấy em lễ phép như thế này?” Lâm Thế Kiệt ngồi xuống: “Đột nhiên đổi tính?”
“…” Giản Nghệ Hân bị anh nói móc cũng không giận, ngược lại cười tủm tỉm múc cho Lâm Thế Kiệt một chén súp bò hầm, Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ cô lấy lòng ôm chén đũa, không nói gì.
Giản Nghệ Hân đặt chén đũa trước mặt Lâm Thế Kiệt: “Sao anh không ăn? Dì Liễu đều làm món anh thích!”
Lâm Thế Kiệt quan sát cô một lúc lâu, thật sự không biết vì sao Giản Nghệ Hân lại đột nhiên thay đổi thái độ xoành xoạch như thế. Rõ ràng là một bà chằn lửa, sao đột nhiên lại trở nên… dịu dàng như thế?
Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Giản Nghệ Hân, có phải em có việc gì cần tôi giúp không?” Lâm Thế Kiệt hỏi.
Giản Nghệ Hân bối rối, lúc này mới phát hiện hình như cô có hơi quá ân cần. Trời ơi vì sao cô lại ân cần như thế chứ? Nịnh nọt như thế làm gì?
Giản Nghệ Hân nặn ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Nếu tôi nói tôi chỉ hy vọng buổi tối anh đừng làm tôi quá mất mặt, có tính không?”
Lâm Thế Kiệt đã sớm đoán trước có lẽ là chuyện này, chỉ hầm hồ “ừm”, không phát biểu ý kiến, lập tức cúi đầu ưu nhã ăn cơm. Giản Nghệ Hân thấy đã tránh được một kiếp, cũng cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Nhưng bữa cơm này, ăn vô cùng dài lâu.
Trước kia khi cô ăn cơm luôn tập trung vào thức ăn ngon ở trước mặt, sau khi ăn xong thoải mái ợ hơi, nhưng bây giờ luôn nhịn không được lén ngẩng đầu nhìn Lâm Thế Kiệt. Vầng trán cao và rộng, mũi thẳng, môi nhỏ… Woa, đúng là giống như tác phẩm nghệ thuật do trời cao sáng tạo, Giản Nghệ Hân ăn xong nhịn không được sờ mũi, có hơi tò mò, vì sao Lâm Thế Kiệt lại được người sáng tạo vạn vật yêu thương như thế chứ.