CHƯƠNG 166
Khoan đã, cho nên lúc này Lâm Thế Kiệt đã Lâm ý quay về chỉ để đưa thuốc cho cô sao? Không không không, chắc là anh ấy về tắm rửa thay quần áo, đưa thuốc cho cô chỉ là thuận tiện mà thôi.
Giản Nghệ Hân, mày nghĩ cái gì thế?
Lúc trước cùng Lâm Thế Kiệt nằm trên cùng một cái giường cũng không cảm thấy gì, nhưng hôm nay sau mông giống như có bọ chó, làm cô không thể nào ngủ ngon được…
Láy nữa Lâm Thế Kiệt sẽ quay về, cô phải đối mặt với anh như thế nào đây?
…
Giản Nghệ Hân suy nghĩ, dần dần thiếp đi.
Trong phòng làm việc, kim đồng hồ đã chỉ đến mười một giờ, Lâm Thế Kiệt mặc quần áo thoải mái màu xám nhạt, tóc đen mềm mại phủ trên trán, trông có vẻ dịu dàng hơn ngày thường.
Anh mở máy tính trên bàn lên, mở cuộc gọi video lên, Chu Loan ở bên kia máy tính nhìn thấy Lâm Thế Kiệt như thế này cũng sửng sốt, nhưng lại nhanh chóng tự nhiên như thường báo cáo: “Đã xử lý xong, Hà Thuyết sẽ không quay về, còn người đứng phía sau…”
“Là Lâm Hàn Tình?”
Chu Loan gật đầu.
Thật ra anh cũng không phải không biết Lâm Hàn Tình giở trò ở phía sau, Lâm Hàn Tình chủ động xin vào tập đoàn Đế Quốc, mấy ngày nay cũng quá ngoan rồi.
Lâm Thế Kiệt xoa trán: “Tìm người theo dõi chặt chẽ cô ta.”
“Vâng, tổng giám đốc, còn có một việc…” Chu Loan dừng một chút: “Tôi nghe nói hoàn cảnh của mợ chủ trong công ty cũng không quá tốt, những đồng nghiệp khác rõ ràng muốn cô lập cô ấy. Hình như dạo gần đây mợ chủ cũng rất rầu rĩ vì chuyện này.”
Chu Loan là người của tổng giám đốc, cho nên nhưng tin tức bên dưới rất khó truyền đến tai anh.
Nhưng dù sao Giản Nghệ Hân cũng là vợ của tổng giám đốc, anh không khỏi chú ý nhiều hơn.
“Không cần phải xía vào.” Lâm Thế Kiệt nói: “Thân là mợ Lâm, nếu những việc này cũng không xử lý được, cô ấy cũng không có tư cách ở cạnh tôi.” Nói xong, mắt Lâm Thế Kiệt như tối hơn.
Kết thúc video trò chuyện với Chu Loan, hai mươi phút say trôi qua, Lâm Thế Kiệt mới tắt laptop, quay lại phòng ngủ thì lập tức nhìn thấy Giản Nghệ Hân nằm ngủ thành hình chữ X trên giường.
Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Không thể không nói, tư thế ngủ của cô thật là… Không thể khen nổi.
Lâm Thế Kiệt day day ấn đường, đi qua đi lại không biết phải làm như thế nào, cuối cùng quấn chăn điều hòa nắm cánh tay cô kéo sang một bên, “Bốp”, Giản Nghệ Hân đang say giấc mộng đẹp duỗi tay đánh vào cánh tay Lâm Thế Kiệt.
Mặt Lâm Thế Kiệt càng sầm lại, nhưng nhìn thấy vệt đỏ trên cổ và cổ tay cô, vẫn ráng nhịn, nằm xuống khu vực không tính là lớn ở trên giường.
Người đàn ông kia kéo tay cô, một tay khác siết chặt cổ cô: “Giản Nghệ Hân, cô còn tưởng hôm nay sẽ có người đến cứu cô sao? Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa! Hôm nay tôi sẽ cho cô nếm thử cảm giác bị người khác hãm hiếp…”
“A! Anh đừng đến đây, đừng đến đây…”
Giản Nghệ Hân liên túc duỗi chân, cô xoay người chạy đi, nhưng phía sau vẫn luôn truyền đến tiếng cười ph óng đãng của người đàn ông kia, tiếng cười của người đàn ông này giống như ác ma, luôn quanh quẩn bên cô.