CHƯƠNG 147
“Em đang xem gì thế?” Lâm Thế Kiệt bỗng lên tiếng hỏi.
“Không có gì.”
Giản Nghệ Hân thề thốt phủ nhận, đồng thời Lâm ý che màn hình điện thoại không cho Lâm Thế Kiệt đọc được.
Đây là tiền riêng của cô, không thể để anh phát hiện được.
Nhưng hành động vô thức này của Giản Nghệ Hân, đã làm sắc mặt Lâm Thế Kiệt ảm đạm, ngay cả trợ lý Chu cũng cảm thấy bầu không khí nhất thời lạnh lẽo, nhưng cô vẫn không hề hay biết, ngược lại tâm trạng còn trở nên hớn hở khi nhận được đơn hàng này, thấy Lâm Thế Kiệt bỏ ipad xuống, thì nói với anh: “Lâm Thế Kiệt, sau này buổi trưa anh đừng gọi tôi đi ăn nữa.”
“Hửm?”
“Tôi có thể tới căn tin nhân viên ăn cơm cùng các đồng nghiệp.”
Dù gì cũng có rất nhiều người trong công ty không xem cô là bà Lâm, nên cô tới căn tin ăn cơm sẽ không gây náo loạn.
Nhưng Lâm Thế Kiệt lại cứng đờ, rồi hơi ngạc nhiên nhìn cô: “Ý em là sao?”
“Là anh có thể đi ăn cùng người khác đấy, chẳng hạn như trưa hôm nay anh đã đi ăn cùng Lâm Nghi Đan, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm phiền hai người, tôi đâu phải người không thấu tình đạt lý như thế.” Giản Nghệ Hân vỗ ngực nói.
Mặc dù trước đây Lâm Thế Kiệt từng nói cô tới chặn hoa đào giúp anh, nhưng… nói không chừng đàn ông là thế. Rõ ràng thích Lâm Nghi Đan, nhưng ngoài miệng vẫn không thừa nhận.
Giản Nghệ Hân tự hào vì suy nghĩ của mình.
“Giản Nghệ Hân, em ghen rồi à?” Lâm Thế Kiệt bỗng áp sát, hai tay chống vào cửa kính xe bên cạnh cô, đôi mắt đen láy mê người híp lại.
Anh có thể nghĩ đến một nguyên do, đó là Giản Nghệ Hân nhìn thấy mình đi cùng Lâm Nghi Đan nên ghen tuông.
“Ghen? Ha ha… anh nghĩ nhiều rồi, sao tôi có thể ghen chứ, chúng ta đâu có yêu đương…” Giản Nghệ Hân đẩy Lâm Thế Kiệt ra, nhưng lại phát hiện mình quá yếu hoàn toàn không đẩy nổi, chắc anh cũng không dám làm gì mình trước mặt trợ lý Chu đâu.
Nghĩ như thế, Giản Nghệ Hân càng to gan hơn: “Lâm Thế Kiệt, anh cứ yên tâm, tôi biết chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng, nên tôi sẽ không bao giờ yêu anh.”
“Két…”
Trợ lý Chu ở ghế trước vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện ở phía sau, nên lái xe không ổn định, suýt chạy ra ngoài.
Trợ lý Chu bị Lâm Thế Kiệt mắng một câu, mới khởi động xe lần nữa.
“Giản Nghệ Hân, em biết mình đang nói gì không?” Trán Lâm Thế Kiệt nổi gân xanh, trước giờ học thức và khả năng kiềm chế của anh luôn rất tốt, nhưng đối mặt với Giản Nghệ Hân, lại liên tục mất khống chế.
Anh thật sự rất muốn bổ đầu người phụ nữ này ra xem thử bên trong là thứ gì?
Là rác ư?
“Tất nhiên là tôi biết rồi, ý tôi là anh đừng bận tâm đến cảm nhận của tôi…”