CHƯƠNG 101
“Bà nội đừng đi!”
“…”
Nhìn gương mặt nhỏ bằng bàn tay ửng hồng và đôi mày xinh đẹp xoắn vào nhau của cô, Lâm Thế Kiệt thấy trong lòng khác lạ.
Lạ thật? Chẳng lẽ đây là cảm giác lo lắng sao?
Anh ấy thế mà khó chịu vì nỗi đau của cô nhóc này?
Như bị ma xui quỷ khiến, Lâm Thế Kiệt giơ tay ra vuốt lên tóc Giản Nghệ Hân, thì thầm: “Ngủ đi.” Ngủ rồi sẽ không nghĩ tới những chuyện đau lòng nữa.
Lâm Thế Kiệt đặt bàn tay ấm áp của mình lên trán Giản Nghệ Hân một lúc lâu. Giản Nghệ Hân như được an ủi, nắm chặt bàn tay kia ngủ thiếp đi…
“Giản Nghệ Hân… nếu cô đúng là người kia, tôi sẽ không để cô chịu khổ.” Lâm Thế Kiệt nhìn dáng vẻ ngây ngô của Giản Nghệ Hân khẽ nói.
Anh không làm gì cô cũng vì nguyên nhân này.
Sáng sớm hôm sau, Giản Nghệ Hân vươn vai, ôm chiếc gối lông xù tỉnh dậy, thoải mái dụi mặt vào gối.
Cô chợt nhớ ra, chẳng phải mình đã kết hôn rồi sao?
“A…”
Cô ngồi dậy, nhưng bất ngờ là không thấy Lâm Thế Kiệt ngồi trên ghế đọc báo, nhớ tối qua anh cõng cô đến phòng sách, anh không quay lại sao? Không quay lại cũng tốt, dù sao thì họ cũng không phải vợ chồng thật sự, ngày nào cũng ngoan ngoãn ngủ cùng nhau. Lúc cô chuẩn bị vệ sinh cá nhân, nhìn mình mặc bộ đồ ngủ cotton màu hồng nhạt trong gương thì bỗng ngẩn người.
Bàn chải đánh răng rơi ‘cạch’ xuống lavabo.
Quần áo?
Cô nhớ tối qua mình không vui lắm, thế nên cũng không chắc là mình ngủ lúc nào, hoàn toàn không kịp thay đồ ngủ…
Lẽ nào là Lâm Thế Kiệt thay?
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu, mặt Giản Nghệ Hân đã đỏ bừng như quả táo, cô máy móc ép mình phải bình tĩnh lại, sau đó vệ sinh cá nhân rồi xuống lầu. Lúc nhìn thấy Lâm Thế Kiệt tao nhã dùng bữa trong phòng khách, tai cô không khỏi đỏ lên.
Cái này…
Tối qua nội y của cô là hình SpongeBob, chẳng lẽ cũng bị Lâm Thế Kiệt nhìn thấy hết rồi?
Muốn khóc mà khóc không ra nước mắt!
“Chào buổi sáng.” Giản Nghệ Hân đi tới chào hỏi, dì Liễu lập tức thêm một bộ bát đũa, cười tít mắt gọi Giản Nghệ Hân ăn cơm. Đợi dì Liễu đi rồi, Giản Nghệ Hân mới lén ngước mắt nhìn Lâm Thế Kiệt.
Anh vẫn giống như buổi sáng mọi khi, không có gì đặc biệt.
“À thì…” Giản Nghệ Hân ngập ngừng lên tiếng.