"Bất động sản Hoa An".
Khi âm thanh vang vọng, Lý Ứng Thanh đứng lên như một mũi tên rời dây, sau khi đứng dậy anh ta nhận ra Giám đốc Trương đang nhắc đến Bất động sản Hoa An.
"Sao có thể chứ?" khuôn mặt đó như được nhuộm bằng bảng màu vậy, anh ta nhìn Giám đốc Trương với ánh mắt nghi ngờ.
Đứng không được, ngồi cũng không được, trông giống như một tên ngốc vậy, khung cảnh bên dưới không khỏi sôi sục, ánh mắt họ nhìn Giang Triều cũng thay đổi, thanh niên này thực sự nhiều lần khiến họ ngạc nhiên.
Họ lờ mờ đánh hơi ra những điểm đáng sợ của anh, đúng là anh đã làm mọi thứ mà không để lộ bất kỳ điều gì, không có bất kỳ dấu vết nào, anh đã lừa được mọi người và khiến họ tập trung vào Lý Ứng Thanh, kết quả anh làm ngư ông đắc lợi.
"Anh Triều, chúng ta trúng thầu thật sao, không phải đã nói?" Thạch Đầu khó tin nhìn về phía Lý Ứng Thanh.
Tiếng vỗ tay xung quanh làm cậu ấy chìm trong trạng thái mơ màng.
Giang Triều khóe miệng hơi cong: " Không phải nói với cậu rồi sao, trước khi có kết quả, đừng có vội kết luận.
Sau khi cậu nghỉ lễ xong trở lại nhất định sẽ rất bận rộn, trở về cậu liên lạc với Cẩu Đản, bảo cậu ta nhanh chóng thực hiện công việc, tranh thủ bước vào giai đoạn đầu tiên của dự án càng sớm càng tốt."
"Cậu ta khóc mất." Thạch Đầu cười nói.
"Cậu cũng không nhàn hạ hơn đâu."
"Giám đốc Giang, chúc mừng nhé! Sau này chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hợp tác hơn!" Giám đốc Trương bắt tay Giang Triều nói.
Sau khi tiếp đón, Giang Triều như thói quen cảm ơn Giám đốc Trương: " Nhờ có sự ủng hộ của Giám đốc Trương, nếu không Bất động sản Hoa An làm sao có thể thuận lợi lấy được dự án..."
Giám đốc Trương không khỏi say khướt trước những lời xu nịnh của Giang Triều, nhưng đó không phải thái độ tâng bốc mà anh từng lời nói chân thành của anh chạm đến trái tim của ông ấy, khiến ông ấy cảm thấy đây là một người bạn có thể tâm sự cùng.
Nhưng ông ấy vẫn không quên mục đích ban đầu của mình: " Giám đốc Giang quen Giám đốc Lưu sao?"
Mọi người đều gọi ông ấy là Giám đốc Trương, nhưng thật ra phải thêm một chữ "phó" phía trước nữa thì mới phù hợp.
Chỉ là người Trung Quốc thường khá mẫn cảm đối với chữ "phó" này, muốn làm người dẫn đầu ai muốn bị đè đầu đâu, nên thường ngày mọi người xưng hô với ông ấy đều bỏ chữ "phó" đi.
Dự án quảng trường thương mại này vẫn luôn do ông ấy phụ trách, vốn dĩ muốn giao hạng mục này cho em rể của ông ấy nhưng không ngờ đến lúc mở thầu, Giám đốc Lưu đột nhiên lại liên lạc với ông ấy nhắn cân nhắc Bất động sản Hoa An.
Phỏng đoán ý kiến của cấp trên là kỹ năng cơ bản của ông ấy, tuy Giám đốc Lưu không nói rõ dự án này giao cho ai, nhưng nếu ông ta đã nhắc tên, ông ấy không làm theo thì chính là không nể mặt Giám đốc Lưu rồi, ông ấy mà không nể mặt lãnh đạo, lãnh đạo sẽ cho ông ấy "đeo giày nhỏ", đây là nguyên tắc ở đâu cũng giống nhau, Giám đốc Trương tất nhiên không thể không hiểu điều này.
Hơn nữa, em rể của ông ấy quả thực không hiểu chuyện!
Giang Triều không nói gì, nhưng nở một nụ cười đầy ẩn với Giám đốc Trương.
Giám đốc Trương cũng cười, mọi người đều biết rõ trong lòng là được, có vài lời nói rõ ra thì thật nhàm chán.
Khi quay lưng, ánh mắt của Giang Triều xuất hiện một chút nghi ngờ - Giám đốc Lưu sao?
Anh với vị Giám đốc Lưu dường như không có giao tình gì lớn cả.
Giám đốc Lưu sẽ không vô duyên vô cớ giúp đỡ anh, tạm thời anh nghĩ không ra là ai đã giúp đỡ anh.
Khi Giang Triều đi ra ngoài, tình cờ bắt gặp gương mặt u ám của Lý Ứng Thanh.
"Giang Triều, thủ đoạn cao tay đấy, không nói một lời mà chặn đường tài lộc của anh em!" Lý Ứng Thanh cười nhạt nói.
"Lý Ứng Thanh, trong lĩnh vực kinh doanh mọi người đều dựa vào khả năng của mình, nên không trách được người khác cản đường tài lộc của ngươi."
"Chết tiệt cậu chờ đấy, tốt nhất là cầu xin một ngày nào đó Bồ tát phù hộ cậu không rơi vào tay tôi đi, nếu không tôi sẽ làm cho cậu chết lúc nào không hay!" Lý Ứng Thanh căm hận nói.
"Tôi sẽ chờ xem!"
Giang Triều mỉm cười và đi ngang qua anh ta nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.
Anh có hiểu biết nhất định về đối thủ cạnh tranh hoặc đối tượng có thể kết giao xung quanh mình, đối với những nhân vật quan trọng thì họ một ngày ăn mấy bát cơm đi vệ sinh mấy lần anh đều nắm rõ.
Lý Ứng Thanh này thật ra là một nhân vật nhỏ, xuất thân côn đồ, nhưng anh ta có có một chút lý lịch đen, đó là một rắc rối.
Đương nhiên, phiền phức càng nhiều càng tốt đem nhốt ở trong nôi, nếu để bản thân tự do, nói không chừng ngày nào đó sẽ làm bạn vấp ngã, ánh mắt Giang Triều lóe lên sự thù địch.
"Anh, cái tên Lý Ứng Thanh này có lẽ sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu, chúng ta nên đề phòng anh ta một chút không."
"Không phải anh ta có quan hệ tình cảm với vợ của giám đốc Trương sao? Tìm cơ hội lại đổ dầu cho giám đốc Trương để khiến lửa càng bùng cháy thêm.
Không phải ai cũng làm em rể được."
Thạch Đầu sao không hiểu nụ cười trên gương mặt Giang Triều.
Là bộ mặt mỗi lần anh muốn lừa ai đó.
"Anh, chẳng lẽ anh đốt nhà người ta rồi à?" Mắt Thạch Đầu sáng lên, một chữ "lại" để cậu nắm bắt các từ khóa trong lời nói của anh.
Cậu biết tính cách của anh mình, làm sao có thể để bản thân ở thế bị động mãi được.
Giang Triều vỗ vai cậu: " Đi thôi! Tối nay mở tiệc chúc mừng, anh bảo Cẩu Đản đặt bàn ở Bách Đình rồi, nhớ dẫn vợ cậu theo đấy."
Sau khi rời khỏi hội trường buổi đấu thầu, trợ lý ghé vào tai anh ta nói vài câu, vẻ mặt Dương Đức Bưu trở nên rực rỡ.
Anh ta cho rằng người thanh niên tên Giang Triều này chỉ là may mắn hơn anh ta một chút, nhưng không ngờ Giang Triều lại thông minh hơn những gì anh ta nghĩ, cũng ác hơn nữa.
Nếu mà đến cả người như này mà còn không kiếm được tiền thì còn có ai kiếm được tiền nữa đây, người như này sợ rằng sau này sẽ là kẻ địch lớn nhất của anh ta.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng vang lên, hai nhóc con đang chơi tát vào lòng bàn tay trên sô pha dừng lại, hai người nhìn nhau, anh trai nhanh chóng nhảy xuống sô pha, chân trần chạy tới bên cạnh điện thoại, nhấc ống nghe đưa lên tai, bắt chước giọng điệu thường ngày của An Khê, cổ hủ nói: "Alo, ai vậy."
"Không nghe ra cha là ai à?"Giang Triều ngồi ở mép bàn, tầm mắt nhìn ngắm cây leo ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng.
"Là cha, em gái ơi là cha!"
"Cha, em ơi là cha." Hai chân của Tiểu Quyết Minh nhảy loạn xạ trên mặt đất vài cái.
Tiểu Nhân Trần cũng chạy chậm một mạch đến cái bàn bên cạnh, mở to đôi mắt tròn xoe chờ mong nhìn vào micro.
"Cha ơi, chừng nào cha về, em gái nhớ cha."
"Em gái ngoan quá, hôm nay cha sẽ dẫn mấy đứa ra ngoài ăn cơm được không?"
"Cha ơi con nữa." Tiểu Quyết Minh không chịu yếu thế la vào điện thoại.
"Anh trai có thể giúp cha kêu mẹ đến không?"
Nghe Giang Triều nói xong, Tiểu Quyết Minh hấp tấp chạy thẳng lên lầu, vừa chạy vừa kêu: "Mẹ ơi, cha kêu mẹ nghe điện thoại nè."
Khi An Khê ôm cậu anh xuống dưới, em gái đang ôm điện thoại cười khanh khách.
Sau khi An Khê nhận lấy điện thoại, nghe Giang Triều nói đêm nay có bữa tiệc khánh thành, hỏi cô có muốn đi không.
"Là dự án giành được hả?"
"Nhận được.
À đúng rồi, An An, em có biết Cục trưởng Cục quy hoạch đất đai Lưu không?" Giang Triệu hỏi.
"Em biết! Lúc trước em từng trị liệu cho một bệnh nhân, mấy hôm trước vừa uống tách bà với vợ của ông ta, có nói chuyện của anh với bà ta, cũng không biết có giúp gì được hay không, nên em không nói với anh." An Khê ngồi trên sô pha, kéo quần của cậu anh lên.
"Họ không yêu cầu em làm gì chứ?"
"Chỉ nhờ xem khám bệnh, lúc trước họ còn nợ chúng ta ân tình đó! Anh đừng lo, em không phải trẻ con nữa, biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm.
Sau này có khó khăn gì cứ nói với em, có khi em có thể giúp được! Đừng có chuyện gì cũng gánh vác một mình, cơ thể không chịu nổi đâu." An Khê nói.
Sau khi cúp máy, vẻ dịu dàng trên mặt Giang Triều càng thêm rõ ràng, anh đứng bên cửa sổ, thấy được nơi xa hơn, tiếp đó thu tầm mắt về.
Anh biết An Khê có tài nguyên nhân mạch không tồi, nhưng từ trước tới nay anh không muốn để cô đi đường tắt.
Thiếu ân tình thì phải trả lại, anh không muốn lôi cô vào nợ tình của những người này.
Giới anh tiếp xúc đều quá bẩn, quá quyền lực, mọi người chỉ mưu tính cho lợi ích của bản thân, anh cũng không ngoại lệ.
Anh đã nhìn thấy quá nhiều tính người âm u vặn vẹo, cho nên anh càng có thể hiểu một trái tim trong sáng, lương thiện đáng quý cỡ nào.
Tính cách của An Khê thích hợp với bên trong sân trường hơn, anh không muốn khiến cô phải dính vào sự đấu đá trong lĩnh vực kinh doanh.
Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, hình như anh đã bảo vệ quá mức với cô, thật ra An Khê còn thông minh hơn so với những gì anh nghĩ, chuyện cô hiểu cũng nhiều hơn.
Chỉ là cô thông minh nên chọn giả ngu, biết lõi đời lại không lõi đời.
Trước khi rời nhà, An Khê thay một bộ quần áo khác, lại đưa hai đứa nhóc đi tắm cửa một cái.
Trước khi ra ngoài cô đi theo địa chỉ Giang Triều đưa kêu một chiếc xe đẩy tay.
Đến Bách Đình cô mới xuống xe, cô dắt hai đứa nhóc đi qua tòa nhà cao tầng phía trước.
Ở môi trường xa lạ, hai đứa nhóc rất ngoan, đôi mắt to đen lúng liếng đảo qua đảo lại, giống như hai trái nho đen.
"An Khê, ở đây này." Cẩu Đản đứng ở cửa vẫy tay với cô.
"Giang Triều đâu?" An Khê bước đến trước mặt hỏi.
"Ở công ty vẫn chưa đến đây! Hai đứa quỷ nhỏ này, có nhớ chú là ai không?" Cẩu Đản ngồi xổm xuống đất, nhéo mặt hai đứa nhóc mỗi đứa một cái.
"Là chú Cẩu Đản." Anh trai làm mặt quỷ với cậu ta.
"Nhóc thối này, chờ cha con tới, chú sẽ xử con trước mặt anh ấy luôn." Cẩu Đản xoa đầu cậu nhóc một chút.
Trang trí của Bách Đình rất xa hoa lộng lẫy, An Khê cười nói: "Ăn bữa cơm ở đây chắc phải tốn không ít tiền nhỉ? Cuộc sống của mấy đứa không tệ ha."
Cẩu Đản xoa xoa cái đầu tóc bóng hới của mình, phải nói cậu ta ăn mặc kiểu mặt người dạ thú nhìn cũng giống lắm: "Chẳng phải nhà nhờ anh Triều hào phóng với chúng ta hay sao? À An Khê này, vợ em ngại mấy trường hợp như này lắm, không biết nói gì với người khác, chị thân với cô ấy chút, nói mấy câu với cô ấy nha! Nếu không quay đầu em lại phải ăn thêm cái tát nữa."
"Được!" Hai người đi về phía thang máy.
"Chú Cẩu Đản, cha con đâu?" Tiểu Nhân Trần kéo áo vest của cậu ta nói.
"Cha con lát nữa mới tới."
"Vậy em gái ở đây chờ cha đến được không?"
"An Khê, chị trả lời đi." Cẩu Đản nhún vai, trước giờ cậu ta không có biện pháp nào với con nít, chỉ mỗi thằng nhãi ranh nhà cậu ta đã đủ khiến cậu ta đau đầu rồi."
"Có em trai nhỏ ở trên lầu chờ con đó, em gái không muốn chơi với em trai nhỏ hả?" An Khê ngồi xổm xuống hỏi.
"Nhưng mà con muốn chờ cha." Tiểu Nhân Trần dừng ánh mắt bướng bỉnh nhìn cô.
An Khê suy nghĩ, rồi vẫn tính làm theo tâm nguyện của nhóc này: "Chúng ta sẽ ở dưới chờ, nhưng em gái với anh trai không được chạy lung tung, cũng không được nói lớn làm ồn đến người khác, được chứ?"
Hai đứa nhóc ngửa đầu, gật mạnh.
An Khê quay đầu nói với Cẩu Đản: "Vậy cậu đi đi, tôi với mấy đứa nhóc này ở dưới chờ."
"Được, em kêu Nhạn Nhi xuống chờ với mọi người."
Sau đó một mình cậu ta lên thang máy.
Giang Nhạn Nhi với Cẩu Đản đã đến nhà cô rất nhiều lần, quan hệ của hai người cũng không tệ lắm.
Con người của Giang Nhạn Nhi khá thẳng thắn, trị cho Cẩu Đản dễ bảo, đứng trước mặt cô ấy không dám mạnh miệng nói tiếng nào, cô ấy có một đứa con trai ba tuổi, cũng là đứa trẻ bướng bỉnh nghịch ngợm, so với Quyết Minh nhà cô thì còn quậy hơn nữa, cũng may mà Giang Nhạn Nhi trị được cậu nhóc.
Theo lời của cô ấy thì đánh một trận xong cái gì cũng thành thật.
Khi Giang Nhạn Nhi bước ra từ thang máy, An Khê đã ngồi ở sảnh lớn.
Nhóc nghịch ngợm nhìn thấy người anh em nhỏ là Quyết Minh thì hưng phấn kêu lên, giãy khỏi tay Giang Nhạn Nhi chạy về phía bên này.
Giang Nhạn Nhi nhất thời không chú ý, để cậu nhóc chạy đi, cô ấy cũng vội chạy theo.
Chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra vào lúc này, Giang Tiểu Đông trực tiếp đụng phải một cô gái xuất hiện từ ngã rẽ, té xuống đất khóc rống.
"Là con cái nhà ai mà mất dậy vậy nè?" Cô gái phủi phủi quần áo trên người, đường kẻ mắt quá lố kéo từ đuôi mắt sắp bay lên đến tận thái dương rồi..