Ban đêm bầu trời sương mù bao phủ, bầu trời rất thấp, chỉ cần giơ tay là chạm đến được mây.

Một ngày tháng hai, trời vẫn không ấm lên, cái lạnh thấu xương vẫn như cũ, gió lạnh vẫn ù ù thổi.
Hơn mười cái lều vải vẫn đang dựng trên mảnh đất trống trải, lều vải được dựng sau lưng núi, ngọn núi dốc đứng chắn hầu hết gió lạnh, chỉ có một vài khoảng trống để gió thổi vào, lều vải bị thổi bay phập phồng.
Qua khe hẹp giữa hai đỉnh núi có thể nhìn thấy một vài bóng dáng lúc ẩn lúc hiện, ánh trăng cũng bị lớp mây dày che mất.

Giang Triều ngồi trên giàn giáo giữa những tảng đá nhìn vào khoảng không trong im lặng, không biết mấy ngày anh đi trong nhà thế nào rồi.

Có cha ở nhà, anh cũng không có gì phải lo, điều duy nhất khiến anh lo lắng là An Khê và đứa bé trong bụng.

Nghĩ đến ngày mai có thể về nhà rồi, được gặp cô gái nhỏ ngốc nghếch nhà anh rồi, đôi lông mày mới giãn ra, lộ ra một nụ cười.
"Anh, sao còn chưa ngủ, lại nhớ vợ rồi à!" Thạch Đầu vòng qua mấy chỏm đá, nhảy lên trên, ngồi bên cạnh Giang Triều.

Từ trước đến nay Thạch Đầu, Cẩu Đản luôn đồng hành cùng Giang Triều, chỉ cần anh ở đâu đều có thể thấy hình bóng của hai người này.

Vậy nên người trong thôn trêu họ là cái đuôi của Giang Triều.

Làm cả ngày mệt đến nổi đặt đầu xuống gối là ngủ, lúc nãy cậu ấy đi từ trong lều ra thấy Cẩu Đản ngủ như chết, đá vài cái cũng không chịu tỉnh, không thấy bóng dáng Giang Triều đâu, cậu ấy biết ngay là anh ở đây.
Giang Triều cười cười, nằm xuống: "Đúng vậy! Nhớ vợ sắp chết rồi." Anh nhắm mắt lại, một màu đen kịt bao phủ, chỉ toàn là hình bóng của An Khê.

Yết hầu anh thắt lại, trong miệng đắng chát đến đáng sợ.
Thạch Đầu cười anh bị vợ trói chặt chết chân tay rồi, bây giờ ngay cả đi xa cũng không không dám.

Giang Triều trở mình, trói thì trói thôi! Có là vậy thì anh cũng bằng lòng.

Người khác muốn trói buộc anh, anh còn chẳng cho đâu!
Giang Triều móc ra vài cái kẹo trong túi ném cho Thạch Đầu, trong bóng tối nhìn không rõ đó là gì, nhưng tiếng sột soạt của giấy gói kẹo khiến con người ta thích thú.

"Còn mỗi mấy cái đấy, đừng để người khác nhìn được." Giang Triều dặn dò.
Trừ lần phô trương lấy An Khê về nhà, anh từ trước đến nay đều không khoe khoang, những năm nay có thể bình an vô sự, trừ may mắn ra, sự cẩn thận của anh cũng chiếm vai trò không nhỏ.

Nếu không thì đã sớm bị người của Hồng Nhãn tố cáo rồi.
Thạch Đầu vân vê cái kẹo, trong lòng bùi ngùi, cũng chỉ có Giang Triều mới hào phóng như vậy.

Cậu ấy với Cẩu Đản không giống nhau, Cẩu Đản vô lo vô nghĩ, chỉ sợ nắm đấm, ai đánh cậu ta tơi bời người đó chính là đại ca.

Thạch Đầu có tâm tư hơn, cũng nghĩ nhiều hơn.
Sở dĩ cam tâm tình nguyện nhận Giang Triều là đại ca, chính vì coi trọng tính trượng nghĩa và lòng trách nhiệm của anh.

Ngày trước, chỉ cần là chuyện liên quan đến họ, anh nhất định sẽ đứng ra trước, gánh chịu tất cả hậu quả.
Giang Triều chính là xương sống trong ba người, Thạch Đầu và Cẩu Đản đã quen nghe theo mệnh lệnh của anh.
"Về đi! Ngoài này lạnh, đừng để bị cảm." Giang Triều vừa nói, vừa nhảy xuống dưới, đi về hướng dựng lều trại.

Thạch Đầu cũng lập tức đứng dậy đi theo.
Nửa đêm, gió bên ngoài thổi ngày càng to, tiếng gió như quỷ khóc, như sói kêu.

An Khê nửa đêm bị dọa sợ, cô ôm chăn ngồi trên giường, sờ lên trái tim đập loạn xạ, đem mặt vùi vào chăn thở hổn hển.
Trong nhà toàn một màu đen, An Khê sau khi đấu tranh một hồi, khoác áo bông lên người xuống giường, tìm được đèn pin trên mặt bàn lần mò đi ra nhà vệ sinh.

Ánh sáng đèn pin rất yếu, An Khê miễn cưỡng mới nhìn rõ được đường phía trước.
Sàn nhà cao hơn ngoài sân, có hai bậc thang đi xuống.

An Khê bước qua bậc cửa, bước xuống cầu thang.

Nhưng đến bậc thứ hai, chân dẫm phải một thứ gì đó không vững chắc, khi cô dẫm lên thứ đó liền lăn xuống dưới.

An Khê cũng vì thế mà bước hụt, không giữ được thăng bằng, ngã về phía trước.

Cô ôm lấy bụng theo bản năng, còn chưa kịp phản ứng, người đã ngã nhào trên đất rồi.
Kêu lên vài tiếng lí nhí, cô muốn đứng lên, nhưng cả người đau nhức, đau đến nỗi mặt trắng bệch.

Những cơn đau từ bụng truyền đến làm An Khê hoảng hốt, trước mắt tối sầm.
"Mẹ ơi, mẹ ơi." An Khê ôm chặt bụng, hét to hết cỡ.
Buổi tối yên tĩnh, tiếng hét chói tai lấn át tiếng gió rít.

Dư Tú Lệ thức giấc, ngồi dậy trên giường, mơ hồ chưa biết chuyện gì xảy ra.
"Đại Hữu, Đại Hữu." Dư Tú Lệ đẩy đẩy người chồng đang ngủ ngon.

Nghe thấy tiếng hét của An Khê, Dư Tú Lệ luống cuống đứng dậy, lấy đèn pin để dưới gối, xỏ tạm đôi giày, vội vã chạy ra ngoài.
Trước ánh sáng của đèn pin, bà thấy An Khê nằm trên đất, cả người co lại, đau đến mặt nhăn nhó lại.
"Mẹ ơi, bụng con đau quá." An Khê run cập cập, như đang khóc nói.
Dư Tú Lệ cũng hoảng loạn, xông vào phòng hét lên: "Đại Hữu, dậy đi, An Khê ngã rồi."
Vừa gọi vừa chạy lên, chạy vội suýt vấp phải cái ghế đẩu dưới chân, nhưng bà lập tức đứng vững lại, đã chiếc ghế sang một bên, cúi xuống đỡ An Khê dậy.
"Mẹ ơi, con của con." An Khê nắm chặt tay Dư Tú Lệ, hoảng sợ khóc ra tiếng.
"An Khê, không sao đâu, con của con không có chuyện gì đâu." Bà an ủi là vậy, nhưng trong lòng lo lắng không thôi.

Giang Triều vừa đi xa, An Khê lại xảy ra chuyện, nếu đứa bé mất thật, thì bà biết ăn nói với Giang Triều làm sao.
Động tĩnh bên ngoài khiến Dương Ngọc Liên tỉnh giấc, tức giận mở mắt: "Giang Ba, đêm rồi còn ầm ĩ cái gì đấy! Có để cho người khác ngủ không đây."
Giang Ba chân trước vừa bước vào đến cửa, Dương Ngọc Liên đã mắng tới tấp, sắc mặt Giang Ba cũng không tốt: "An Khê bị vấp vào ghế ngã trước nhà, không biết có giữ được đứa bé không." Giang Ba cũng không hy vọng chị ta chăm sóc gì cho An Khê, chị ta không làm loạn thêm là tốt lắm rồi.
Ánh mắt Dương Ngọc Liên mập mờ, chị ta chột dạ quay đầu sang một bên, càu nhàu một câu: "Cô ta đến tối lại gây chuyện."
Giang Ba nghi ngờ nhìn chị ta một cái, thấy rất đáng nghi: "Ngọc Liên, chuyện An Khê ngã có liên quan gì đến em không!"
"Anh nói cái gì đó, cô tự ngã liên quan gì đến em, Giang Ba, anh đúng là dốt nát, có ai đào hố cho vợ mình như anh không?" Dương Ngọc Liên tức giận lườm Giang Ba một cái, cả người tàn ác.

Giang Ba nghi ngờ nhìn chị ta một cái, chủ yếu là vì trên cầu thang bên phòng An Khê vô duyên vô cớ có thêm một chiếc ghế đẩu, không thể không làm người ta suy nghĩ, anh ta đương nhiên không hy vọng chuyện này có liên quan đến vợ mình.

Thấy Dương Ngọc Liên không thừa nhận, thật ra anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Ngọc Liên nằm trên giường mặt quay vào tường, trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Cái ghế đẩu là Chấn Nghiệp nhà chị ta để ở đó, lúc cô nhìn ra cửa sổ gọi nó nhìn thấy.

Lúc đó chị ta vẫn quang minh chính đại, chỉ mong con nhóc đó chết đi là tốt nhất, cho nên chị ta cũng không lên tiếng.

Không ngờ An Khê lại ngã thật, nếu để Giang Triều biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua cho chị ta, Dương Ngọc Liên lạnh người sờ sờ gáy.
Trên mảnh đất trống cách đó trăm dặm, Giang Triều đột nhiên tỉnh dậy, anh nhíu mày, ôm lấy ngực, trong lòng như bị đá đè nặng, trong không gian hẹp làm cho người ta không thở nổi.
"An An..." thì thầm lặp đi lặp lại tên An Khê.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt lại hiện ra một cảnh máu me làm người ta tuyệt vọng.
Sau mấy ngày mưa dầm không ngớt, bầu trời nắng ráo trở lại, không khí lạnh ẩm bị ánh nắng mặt trời xua tan, đứng dưới ánh nắng ấm áp làm người ta cảm thấy tê dại.
"Anh Triều, em đi trước đây." Cẩu Đản đi trên đường nhỏ trong thôn, vẫy vẫy tay với Giang Triều, chạy qua cánh đồng quen thuộc hay đi qua từ lúc nhỏ.
Giang Triều nhìn về phía trước, bất giác bước nhanh hơn lao nhanh về nhà.

Lúc về đến nhà, bất ngờ thấy cửa chỉ khép hờ, sau khi vào nhà, mới phát hiện ra mẹ anh đang đứng trong sân nhà: "Mẹ, hôm nay không đi làm ạ?"
Dư Tú Lệ nghe thấy tiếng con trai mình, mặt đầy vui vẻ, vội xoay người.

Mặt Giang Triều gầy đi nhiều, khiến con mắt nhìn to hơn, râu dưới cằm cũng để dài, nhìn hơi loạn.

Ở bên ngoài khẳng định chịu không ít khổ, mắt Dư Tú Lệ đỏ lên nhận lấy hành lý.
"Giang Triều, vợ con..." Dư Tú Lệ nói.
Mắt Giang Triều hơi nhíu lại, sự bất an tối qua lại hiện ra.
"Mẹ, An Khê làm sao vậy?"
Dư Tú Lệ thở dài một hơi: "Tối qua ngã một cái, nhưng may là đứa bé không sao, chỉ là bị động thai, nên cơ thể vẫn chưa khỏe lên được, vẫn đang nghỉ ngơi trong phòng!"
Giang Triều chỉ thấy như bị cái gì đó đánh mạnh vào đầu, kêu ong ong, trước mắt tối sầm.

Quên luôn nói một câu với mẹ mình, đi nhanh vào phòng.

Mở cửa ra, động tác của anh nhẹ lại, khẽ khép cửa lại, mới cẩn thận đi đến bên giường.
Người nằm trên giường chỉ để lộ ra một cái đầu, dù là đang ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu lại, tóc che mất nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, nửa bên mặt kia trắng bệch.
Giang Triều nhớ cô đến phát điên, Giang Triều dùng tay gạt đi những sợi tóc rơi trên miệng An Khê, trèo lên giường, cọ nhẹ mặt mình vào mặt cô.

Bộ râu của Giang Triều cọ vào mặt cô có chút ngứa, lông mi An Khê động vài cái.
"An An." Giang Triều đang gọi cô, cô vội mở mắt ra, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm ấy, cô bàng hoàng mất một lúc: "Giang Triều, anh về rồi."
"Anh về rồi đây." Giang Triều hôn lên mặt cô, vuốt v e không ngừng.
Mắt An Khê dần dần phóng to, trong mắt đều là hình bóng của Giang Triều, giơ đôi tay còn đang giấu trong chăn ra, ôm lấy cổ Giang Triều, cọ cọ lên người anh: "Giang Triều, em nhớ anh lắm."
"Anh cũng nhớ em, nhớ em đến phát điên." Giọng Giang Triều khản đặc, nâng mặt An Khê lên, hôn xuống, đem tất cả những nhớ nhung, bận tâm vào cái hôn này.
An Khê nhiệt tình mà đáp lại nụ hôn này, môi lưỡi hai người dây dưa với nhau, trao đổi nước bọt với nhau.

Qua mấy phút đồng hồ, mớ thở gấp buông đối phương ra.
"Giang Triều, suýt chút nữa không giữ được con rồi." Mũi An Khê nóng lên, chăm chú ôm lấy eo anh, chôn toàn bộ gương mặt trong lòng anh, nhỏ giọng nức nở.
Mắt Giang Triều tối sầm lại, vừa vỗ lưng vừa nhỏ giọng an ủi cô.

Đến khi cô ngủ mới cẩn thần đặt cô xuống giường.
"Mẹ, sao An Khê lại té ngã?" Giang Triều nhẹ chân nhẹ tay khép cửa lại.
"An Khê nói, đêm qua con bé thức dậy đi vệ sinh, không biết sao bậc thang ngoài cửa lại có cái ghế, lúc đi xuống, không cẩn thận giẫm trúng cái ghế nên mới ngã.

Có thể là trước khi ngủ ai ngồi ở đó, lúc đi quên cầm về." Dư Tú Lệ phỏng đoán vậy.
Sáng nay bà hỏi qua Giang Tiểu Mai, Tiểu Mai nói không phải là cô ấy đặt ở đó.

Qua hỏi Dương Ngọc Liên, ngược lại bị chị ta hùng hổ châm biếm mất một lúc, bà với Đại Hữu cũng không có ngồi ở trước cửa, cuối cùng trở thành câu hỏi chưa có lời giải.
Dư Tú Lệ không muốn nghĩ xấu cho ai, cho nên chỉ xem như ai đó quên cầm về, nhưng lại sợ bị mắng, không dám nói sự thật với họ.

Bà cũng chỉ biết thở dài, không có chứng cứ, cũng không thể đổ oan cho người ta được.
Giang Triều gật gật đầu, đi vào bếp.

Đến chỗ Dư Tú Lệ không thấy được, hung hăng đá mạnh vào tường vài cái, bụi trên tường rơi xuống, bức tường rất nhanh xuất hiện vài vết lồi lõm, đôi mắt dữ tợn kia cũng đỏ au..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play