Sau khi làm việc từ sáng đến tối, Giang Thúy Thúy tìm một cái cớ để tách khỏi Giang Tiểu Mai ở nhà ăn.

Đằng trước nhà ăn có hai con đường, hai người ai đi đường nấy ở chỗ ngã rẽ.

Giang Thúy Thúy vội vàng bước đi, lúc dừng lại ở một chỗ nào đó, trước tiên cô ta quan sát hoàn cảnh xung quanh, sau khi thấy không có người, Giang Thúy Thúy mới xoay người rẽ vào một con đường nhỏ.
Phía cuối của con đường nhỏ có một cái miếu Quan Công đổ nát, tượng bùn bên trong miếu Quan Công sớm đã bị người ta đẩy ngã thành hai tảng bùn vỡ nát, nơi từng đặt tượng bùn chỉ còn lại một cái ghế phôi.
Sau khi liếc mắt nhìn quanh miếu Quan Công, Giang Thúy Thúy nhỏ giọng gọi một câu: "Lại già, anh ở đâu?"
Trong miếu vắng vẻ yên tĩnh, ngoại trừ tiếng sột soạt phát ra khi cô ta giẫm lên cỏ khô ra thì chẳng còn gì khác nữa.

Cô ta xoay một vòng ba trăm sáu mươi độ, trước khi cô ta đối mặt với tượng bùn, một bóng người bất ngờ xuất hiện từ đằng sau cửa.
Bả vai bị vỗ một cái, Giang Thúy Thúy hoảng sợ, vỗ vỗ lồng ngực nơi nhịp tim đang đập không đồng đều, nhìn kỹ lại là Lại Tử Đầu, người còn kinh khủng hơn lúc cô ta nhìn thấy vào hai ngày trước, mặt bên trái hóp sâu một mảng, bây giờ, thậm chí hàm răng vốn đã thưa thớt đã bị rụng hai cái răng cửa.
Vừa nhìn thấy Lại Tử Đầu, Giang Thúy Thúy lại tức giận, rõ ràng kế hoạch tốt như vậy, cô ta đã tính toán chính xác mỗi một bước rồi, nhưng hết lần này đến lần khác lại xảy ra vấn đề ở chỗ gã.

Cái đồ thành công thì ít mà hỏng việc thì nhiều này, vịt chết đến tay cũng có thể để nó bay đi mất, chẳng trách suốt đời chỉ có thể độc thân.
"Chuyện bị anh làm hỏng bét rồi, anh còn không biết xấu hổ mà tìm tôi nữa." Giang Thúy Thúy rất mất kiên nhẫn mà nhíu mày lại.
Lại Tử Đầu cười hì hì: "Thúy Thúy, chuyện này thì cô không thể trách tôi được, muốn trách cũng chỉ có thể trách người tình nhỏ Giang Triều kia của cô, nếu không phải anh ta xen vào việc của người khác, tôi suýt chút nữa đã làm được việc rồi.

Tôi cũng chưa đụng đến dù chỉ là một sợi lông của thanh niên trí thức trẻ, còn bị anh ta đánh một trận.

Cô nói tôi có oan hay không, cô xem cô phải cho tôi thêm chút lợi lộc không phải sao, nếu không thì tôi lỗ lớn rồi."
"Tôi không tính sổ với anh đã không tệ rồi, anh còn muốn lợi lộc nữa." Giang Thúy Thúy hừ lạnh một tiếng.
Trong ánh mắt lẫn lời nói của Giang Thúy Thúy đều tràn ngập khinh thường, Lại Tử Đầu cũng không tức giận.

Gã quan sát Giang Thúy Thúy từ đầu đến chân một cách trắng trợn, trong đôi mắt đục ngầu mang theo vẻ cợt nhả tục tĩu.
Mặc dù Giang Thúy Thúy này không lớn lên xinh đẹp như trí thức trẻ kia, cũng không có hương vị như trí thức trẻ kia, nhưng tốt xấu gì cũng là một cô gái tươi trẻ.

Cô ta vừa vặn có đường nét của phụ nữ, non trẻ thì non trẻ hơn một chút, nên có một vài chỗ không tệ, mùi vị chắc chắn sẽ chẳng kém đi đâu được.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất chính là không có đầu óc, người không có đầu óc giống như cô ta đây dễ kiểm soát nhất.
Ánh mắt dâm đãng của Lại Tử Đầu khiến trực giác của Giang Thúy Thúy cảm thấy có gì đó khác thường.

Cô ta cẩn thận nhìn gã với vẻ đề phòng, vừa định bỏ chạy thì đã bị Lại Tử Đầu chắn ở cửa, chặn đường đi lại.
"Lại già, anh muốn làm gì?" Giang Thúy Thúy vòng hai tay trước ngực, gắng gượng bày ra khí thế, nghiêm mặt nói.
"Trời đã tối thế này rồi, ở một mình rất nhàm chán, tôi thấy cô vẫn nên ở lại bên cạnh tôi thì hơn." Lại Tử Đầu nhào qua với tư thế hổ vồ mồi, ôm chặt Giang Thúy Thúy vào lòng, vùi đầu vào cổ cô ta rồi mạnh mẽ gặm cắn.
"Đừng mà, anh buông tôi ra!" Giang Thúy Thúy hung hăng đá dưới chân một phen, trong mắt tràn ngập sợ hãi.

Cho đến bây giờ, cô ta mới phát hiện bản thân vẫn đang bảo hổ lột da, tự cho mình là chim sẻ, thực ta cô ta chỉ là con bọ ngựa bị con chim sẻ ăn thịt mà thôi.
"Cứu mạng!" Thấy giãy giụa không thoát, Giang Thúy Thúy hét to một tiếng.
Lại Tử Đầu tát một cái lên mặt cô ta, hung tợn nói: "Nếu hôm nay cô không nghe lời tôi, tôi sẽ nói ra chuyện cô hãm hại thanh niên trí thức trẻ, để tất cả mọi người đều biết lòng dạ của Giang Thúy Thúy của thôn Tam Thủy ác độc đến cỡ nào.

Chậc chậc, nếu như cô phục vụ thoải mái cho tôi, tôi còn có thể giúp cô dọn sạch chướng ngại vật là trí thức trẻ kia.

Nếu không có chướng ngại vật là thanh niên trí thức trẻ này chắn trước mặt cô, với năng lực không từ một thủ đoạn nào của cô đây, thằng nhãi Giang Triều ở trong tay cô còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao." Trong giọng nói của Lại Tử Đầu tràn đầy mỉa mai.
Trên mặt Giang Thúy Thúy lúc xanh lúc trắng, Lại Tử Đầu cũng không đợi cô ta trả lời mà trực tiếp đẩy ngã người xuống mặt đất.
Ban đêm sa đọa, không biết đã xảy ra bao nhiêu chuyện khó coi.
Lần đầu tiên, Lại Tử Đầu luôn luôn chơi bời lêu lổng, lôi thôi lếch thếch lại lần đầu tiên ăn mặc trông như mặt chó thân người, không biết là gã đã trộm gà của nhà ai mà mang theo một cái đùi gà đến nhà thím Lục.
Thím Lục đang giặt quần áo ở trong sân, nước trong chậu đục ngầu còn có mùi, bà ta vò vò quần áo với vẻ mặt người chết, bọt nước chảy tràn ra khắp nơi ở xung quanh.
"Chị ơi, giặt quần áo đấy à." Còn chưa đi đến con dốc nhà bà ta, Lại Tử Đầu đã hét lớn, giọng nói chói tai kia khiến chim chóc trong từng đều hoảng sợ bay lên, sau một hồi ầm ĩ mới yên tĩnh trở lại.
"Ôi! Chị còn tưởng là ai nữa, hóa ra là Lại già à! Sao thế hả, lần này cậu lại nhớ thương đến thứ gì của nhà chị rồi, tới cửa tìm đường chết sao!" Bàn tay ở trong chậu nước bẩn của thím Lục vung lên, lập tức kẹp thương mang gậy mà chế giễu một trận.

Cũng là do nhân phẩm của Lại Tử Đầu ở trong thôn quá kém, ăn ngon lười làm thì không nói, còn làm vài chuyện ăn trộm suốt, đồ nhà ai bị mất thì chắc chắn là gã trộm không sai.
Lại Tử Đầu đã sớm quen với những lời bóng gió lạnh lẽo của những người khác với gã nên cũng chẳng tức giận, mà mỉm cười đi đến trước mặt: "Chị à, chị xem chị nói kìa, Lại già em có thể là người như thế sao.

Hôm nay em đến là có chuyện đứng đắn nhờ chị làm.

Ai chẳng biết thím Lục chị là bà mối thuận lợi nổi tiếng nhất mấy thôn xóm quanh đây.

Trên tay chị không biết đã làm mối cho bao nhiêu đôi vợ chồng son rồi.

Lại già em cũng chừng này tuổi rồi, ngay cả một người sưởi ấm ổ chăn cũng chẳng có, chị nói đây có thể gọi là vấn đề không.

Chị xem chị có thể vươn tay, giúp em bàn bạc một mối hôn sự được không, chỉ cần thành công, chắc chắn sẽ không thể thiếu lợi ích cho bà mai là chị đây đâu."
"Với điều kiện này của cậu mà còn muốn tìm người yêu sao, đừng nói con gái mới lớn người ta, quả phụ Vương ở thôn Đông Đầu có chồng chết rồi cũng không thèm đếm xỉa đến cậu, mau đi đi, mau đi đi, nhìn thấy đồ xui xẻo như cậu đúng là mất khẩu vị." Thím Lục phất phất tay chẳng khác nào đuổi ruồi bọ.

Trong lòng Lại Tử Đầu không biết đã mắng thím Lục thành bộ dạng gì nữa, nhưng trên mặt gã vẫn cười hì hì như cũ: "Chị à, chị đừng vội từ chối em thế, em lại không dám nhằm vào con gái mới lớn người ta.

Em đây không phải coi trọng thanh niên trí thức trẻ vừa mới đến trong thôn đó sao? Trước kia là em không có gan tưởng nhớ người ta, nhưng bây giờ cô ấy bị hủy danh tiếng rồi, không phải cũng vừa vặn xứng một đôi với em sao? Đây đây đây, chị cầm lấy cái đùi gà này đi." Lại Tử Đầu nhét cái đùi gà vào trong lòng thím Lục.
Thím Lục giả bộ từ chối mà nhận lấy đùi gà, đưa lên mũi ngửi một lát, cũng không phải còn tươi sao? "Cậu sớm nói là người đàn bà hư hỏng đó thì không phải xong rồi sao.

Được, việc này cứ trông cậy vào chị, lát nữa chị đến nhà Đại Hữu nói cho cậu."
"Chị, thật sự cảm ơn chị nha."
Nhìn thấy dáng vẻ bước đi như chân có gió của Lại Tử Đầu, thím Lục xí một tiếng, thứ không biết xấu hổ cũng chỉ xứng đôi với cái loại như vậy thôi.
An Khê trở về từ trạm y tế, lúc ở bên ngoài cô có thể nghe thấy tiếng cười vang lên rầm trời của người bên trong.

An Khê dừng chân, cô có thể nghe rõ tiếng cười một cao một trầm kia là của người nào.

Giọng nói cao đó là của chị dâu cả Giang, chị ta có vóc dáng cao lớn, cho dù ngày thường chị ta nói chuyện như bình thường thì cũng giống như đang cãi nhau với bạn, còn giọng nói tương đối trầm kia là của thím Lục, giọng nói của bà ta hơi chói tai, rất dễ dàng phân biệt.
Giọng nói của hai người hòa lẫn với nhau, chẳng khác nào sinh ra phản ứng hóa học kỳ diệu nào đó, khiến người ta không nhịn được mà thật sự muốn bịt tai lại.
Cô sải bước vào cửa sau, chị dâu cả Giang mắt tinh nhìn thấy Anh Khê, chị ta vội vàng chào hỏi một tiếng: "An Khê, rốt cuộc em cũng quay về rồi, thím Lục của em ở đây chờ em rất lâu rồi đấy!"
Dáng vẻ nhiệt tình hiếm gặp kia, bình thường lúc hai người chạm mặt nhau, chị ta không phải hếch lỗ mũi lên nhìn trời, không để ý đến người khác thì cũng là châm chọc khiêu khích khiến người ta phiền lòng.
"Thím Lục, có chuyện gì không ạ?" An Khê hỏi.
Thím Lục đi qua nắm lấy tay của An Khê, trong lòng An Khê không nhịn được có chút ớn lạnh buồn nôn, muốn rụt tay về nhưng mà hoàn toàn vô ích, sức lực của cô đâu thể làm đối thủ của thím Lục làm việc nặng nhọc quanh năm chứ.
"Có việc, còn là một mối hôn sự tốt đó! Thím thấy cháu đến thôn Tam Thủy cũng đã lâu rồi, tuổi này cũng xem như không còn nhỏ nữa.

Lúc Xuân Hoa của thím lớn bằng cháu, thậm chí cũng có hai đứa con rồi, cho nên thím giúp cháu để ý một mối hôn nhân tốt."
"Lại già của thôn Đông Đầu bọn thím vừa ý cháu, muốn lấy cháu về nhà làm vợ.

Không phải thím nói đâu, tuổi tác của Lại già này cũng lớn một chút, nhưng tốt xấu gì cũng là một mối hôn sự, nếu bỏ lỡ nó, đến lúc đó cháu muốn tìm một lão già kết hôn lần hai cũng chẳng dễ dàng gì.

Có thì có, nhưng mà gả qua rồi thì chắc chắn sẽ phải làm mẹ kế cho người ta, nói không chừng đứa con riêng kia còn lớn tuổi hơn cả cháu đấy! Cháu xem bản thân cháu cũng chẳng có đứa con nào, còn làm mẹ kế của người ta, vậy tính là chuyện gì xảy ra chứ."
"An Khê à, cũng không phải là một chuyện như vậy thôi sao? Tất cả mọi người đều biết hoàn cảnh của em bây giờ rồi, tìm người tốt thì đừng mơ, còn không bằng nghe lời thím của em, gả đi, lúc nào cũng không sai đâu.

Thím của em sẽ không hại em đâu." Chị dâu Giang ở bên cạnh nói đỡ, hai người bên hát bên bè, hát hai bè, cực kỳ ăn ý.

Nghe thanh danh của Lại Tử Đầu, trong lòng An Khê không khỏi buồn nôn một hồi, cô cũng chẳng yêu thích gì hai người muốn đẩy mình vào hố lửa mà cố nén giận nói: "Nếu thím cảm thấy Lại Tử Đầu tốt, hài lòng với gã thì thím gả con gái mình qua đó đi, ai cũng chẳng ngăn cản đâu.

Còn về phần cháu thì không cần thím quan tâm vớ vẩn đâu."
Nói xong, cô cưỡng ép rút tay ra từ trong tay của thím Lục, chỗ bị nắm trên cổ tay hiện lên một vết đỏ.

Từ trước đến nay, An Khê làm người đều nhiệt tình giúp đỡ người khác, có thể nhường một bước thì nhường một bước.

Nhưng đến lúc thật sự không nhịn nổi nữa, cô chỉ có thể lựa chọn đánh trả.
Bây giờ, ngoại trừ bản thân cô thì ai cũng không thể giúp được cô.

Ở đây, cô không có người thân bạn bè, chỉ có thể một mình đối diện với tất cả mọi thứ.
Thím Lục làm bà mối nhiều năm như vậy, đến nhà ai làm mai mối cho đối phương mà không được tiếp đãi nhẹ nhàng hòa nhã chứ.

Cho dù cuối cùng mối hôn nhân không thành công, bà ta cũng có thể nhận được một chút tôn trọng.

Có ai lại không nể mặt bà ta như con bé thối tha rác rưởi này đâu.
Trong lòng thím Lục không khỏi dâng lên tức giận, khuôn mặt bà ta không còn tươi cười như vừa rồi mà lập tức đổi sắc mặt: "Tôi nói cái loại thối tha rác rưởi như cô, còn muốn sánh với Xuân Hoa nhà tôi sao, cô sánh được sao? Đuôi cáo không giấu nổi cũng lộ ra cả rồi, còn giả vờ đoan trang gì chứ! Cũng không soi gương xem bản thân là cái loại gì.

Bây giờ có người chịu cưới cô, cô nên vội vàng thắp hương cảm tạ đi! Thật sự coi bản thân là bánh vàng sao, cho dù có người tốt nhà người ta muốn kết hôn với cô, cũng phải suy nghĩ xem có phải trên đỉnh đầu có một mảnh cỏ xanh hay không đấy!"
An Khê siết chặt nắm tay, cô cắn chặt môi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng: "Ngay cả cả đời không lấy chồng thì cháu cũng không tội gì ở đây nghe thím nói vớ nói vẩn.

Mắng cháu rồi, thím vui vẻ biết bao.

Không sao cả, thím muốn mắng thì mặc thím mắng, dù sao cháu cũng không mất miếng thịt nào.

Ngược lại là thím thật sự phải cắt thịt đấy, cho dù thím khóc lóc đến cầu xin cháu cũng không cần đâu.

Nếu đúng như cháu nhớ rõ, Lục Tử là đứa độc đinh duy nhất trong nhà thím thì phải!" Lúc cô xoay lưng lại, ánh mắt cũng không khỏi đỏ hoe.
Trên mặt thím Lục lúc xanh lúc trắng, An Khê xem như đã túm được cái chân đau của bà ta.

Lục Tử là đứa con sinh muộn, bà ta bốn mươi tuổi mới sinh ra được đứa con trai như vậy.

Bình thường đều ngậm trong miệng sợ tan, nâng trên lòng bàn tay sợ ngã, tất cả mọi thứ đều phải nhường đường trước mặt Lục Tử.

Lý do mà bà ta gai mắt An Khê như vậy cũng là bởi vì trước đây An Khê không chịu lên núi hái thuốc cho Lục Tử nên bà ta mới sinh ra oán hận trong lòng.
Lời này của An Khê đúng là muốn lấy cái mạng già của bà ta, bà ta vốn tưởng rằng cô là một đứa có tính tình dịu dàng dễ bắt chẹt, lại không ngờ con nhóc này miệng lưỡi bén nhọn cũng khiến bà ta đau đầu không thôi.
Ngay lúc bà ta nổi giận đùng đùng rời đi, Giang Triều vừa mới trở về từ bên ngoài gặp phải thím Lục Tử, anh chào hỏi bà ta một tiếng mà bà ta cũng không để ý, mà dứt khoát đi thẳng.

"Thím Lục đến nhà làm gì thế?" Giang Triều hỏi Dương Ngọc Liên đang ở trong sân.
"Còn có thể có chuyện gì chứ! Người ta tốt bụng đến bàn việc cưới xin cho vị đại tiểu thư kia, cô ta còn ghét bỏ, không biết tốt xấu.

Loại người như cô ta xứng đáng không lấy được chồng cả đời, thật đúng là muốn ở lại nhà chúng ta mãi hay sao?" Trong giọng nói của Dương Ngọc Liên tràn ngập ghét bỏ.
"Cưới xin gì cơ?" Giang Triều híp mắt lại.
"Ngoại trừ Lại già thì còn ai có thể vừa ý cô ta chứ.

Giang Triều, đừng nói chị dâu không nhắc nhở cậu, đừng nói có phải hai người thực sự có vấn đề hay không, cưới loại đàn bàn này về nhà, cậu chờ mặt mũi của nhà cũ họ Giang chúng ta đều mất hết đi, xí!" Dương Ngọc Liên nhổ nước bọt xuống đất.
"Tôi muốn cưới ai là chuyện của tôi, không cần chị dạy." Gương mặt Giang Triều lạnh lùng.
Dương Ngọc Liên sợ nhất là gương mặt lạnh này của Giang Triều, người duy nhất có thể trị được người đàn bà chanh chua này cũng chỉ có Giang Triều.

Đợi sau khi anh bỏ đi, không còn ở trước mặt cô ta nữa, cô ta mới nhổ một tiếng khinh miệt xuống đất.
Lúc ở một mình, trên mặt Giang Triều lộ ra vẻ dữ tợn.

Lại Tử Đầu kia đã mài hết sự kiên nhẫn cuối cùng của anh.
An Khê trở về phòng, cô xoa xoa vành mắt có chút đau nhức, thu dọn hết mọi thứ xong xuôi.

Đồ đạc của cô không nhiều lắm, cũng chỉ có vài bộ quần áo, những cuốn sách này hoàn toàn không đem về nhà họ Giang, tất cả đều được cô khóa trong tủ ở trạm y tế.
Sau khi cô nhìn quanh căn phòng một lần, thấy không còn dấu vết cuộc sống của mình xong thì cô mới đeo túi lên lưng rồi đi ra ngoài.
Cô đi thẳng đến đối diện, gõ cửa phòng của Giang Triều.

Giang Triều thấy dáng vẻ cô như vậy thì không khỏi sa sầm mặt mũi.
"Giang Triều, tôi nghĩ tôi vẫn nên ra ngoài ở thì tốt hơn, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi mấy ngày qua." Mấy ngày nay, cô không phải không nhận ra thái độ của người nhà họ Giang đối với cô đã thay đổi.

Cô nghĩ bản thân vẫn nên biết điều tự rời khỏi đây thì tốt hơn, để trách lúc có mặt cô, tất cả mọi người đều không được thoải mái.
"Em đi bây giờ luôn sao?" Giang Triều nhíu mày, anh thật sự không biết nên tìm cách gì để giữ cô lại.

Mấy ngày qua, anh không phải không biết khó khăn của cô.

Chính là bởi vì biết, cho nên anh mới càng đau lòng, không muốn cô sống dưới ánh mắt của người khác.
Nhưng mà cô đi rồi, cơ hội để anh có thể nhìn thấy cô sẽ cực kỳ nhỏ nhoi.
"Buổi tối không an toàn, tôi tiễn em đi."
"Không cần, bị người ta nhìn thấy thì không hay." An Khê xua tay, lên tiếng từ chối.
"Cũng được, vậy thì em đừng đi nữa!" Giang Triều trả lời.
An Khê nghẹn họng, trong mắt đấu tranh một lát rồi mới gật gật đầu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play