Một chậu nước sạch vì có thêm quần áo bẩn mà vẩn đục thành một chậu nước bùn màu vàng.
Giang Tiểu Mai đã sớm làm quen việc này, không hề thiếu kiên nhẫn, vừa chà xát quần áo, vừa cười hì hì nói chuyện với cô.
Lúc An Khê giặt xong hai ba bộ quần áo của mình, ngước nhìn sang phía Giang Tiểu Mai như cũ chưa giặt xong bộ nào.
An Khê phơi quần áo lên dây phơi đồ, từng giọt nước theo quần áo chảy xuống đất.
"Chị An Khê, chị giặt đồ xong hết rồi thì nghỉ ngơi trước đi." Giang Tiểu Mai lấy tay lau mồ hôi trên trán, cũng không quay đầu lại nói.
An Khê cắn môi, sao có thể để tiểu cô nương một mình ở đây giặt đồ được chứ.
"Chị An Khê, chị đừng làm, em tự mình làm được." Giang Tiểu Mai muốn ngăn cản An Khê, nhưng cô nhanh chóng né sang chỗ khác, cầm lấy quần áo trong chậu của Giang Tiểu Mai chà xát trên tay.
"Dù sao bốn tay cũng nhanh hơn hai tay, nghe lời chị, chúng ta nhanh chóng giặt xong đống đồ này rồi cùng nhau đi ngủ.
Hơn nữa chị không thể cứ làm phiền nhà em hoài, vẫn nên làm chút gì đó giúp đỡ mọi người, nếu không còn ra bộ dáng gì nữa."
"Chị An Khê, mọi người ở đó đều tốt như chị vậy sao? Chờ em trưởng thành, em muốn đến Bắc Kinh, nhìn xem rốt cuộc thủ đô trông như thế nào?" Trong mắt Giang Tiểu Mai mang theo trí tưởng tượng của thiếu nữ.
An Khê dừng tay một chút, cô cũng muốn trở về Bắc Kinh.
Chỉ là bây giờ phải chịu đựng ở thôn Tam Thủy.
Năm nay là năm 1975, cô nhớ rõ việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học là vào mùa đông năm 1977.
Tính toán một chút, cô còn hai năm để chuẩn bị, chỉ cần có thể thi đậu đại học, cô càng có thêm hy vọng rời khỏi nơi này.
Đối với việc quay về thế kỷ 21, cô không còn mong đợi gì nữa, nhưng ít ra có thể trở lại Bắc Kinh ở thời đại này coi như tốt quá rồi.
Về sau bất kể là Giang Triều hay Giang Thúy Thúy đều không liên quan gì đến cô.
Trong lòng An Khê âm thầm hạ quyết tâm, kỳ tuyển sinh đại học này cô nhất định sẽ phải thi.
Ngày hôm sau An Khê vẫn đến làm việc ở căn tin như bình thường.
Nhờ hôm qua có chút thích ứng, hôm nay làm việc cũng thuận tiện hơn.
Mãi đến ngày thứ ba cô mới được chuyển đến hợp tác xã y tế làm việc.
Nơi đây là một căn nhà gỗ hình vuông, không tính là lớn, bên trong có đặt một chiếc giường gỗ.
Chiếc giường này bình thường Hoàng Nghĩa hay dùng để nghỉ ngơi.
Ông cũng giống như An Khê, coi như là người bên ngoài thôn, nhưng hai người vẫn có điểm khác biệt.
Vợ của Hoàng Nghĩa là người trong thôn Tam Thủy, cho nên xem như ông có một nửa là người dân nơi đây.
Hợp tác xã rất yên tĩnh, cơ bản không có việc làm, bình thường người dân trong thôn vẫn hay thuận miệng gọi chỗ này là trạm y tế.
Bên trong bày biện một tủ thuốc có vài lọ thuốc màu trắng, nói là màu trắng chứ thật ra có chút ngả vàng, đoán chừng để ở đây lâu rồi.
Công việc của An Khê chính là sắp xếp lại những loại thuốc này.
Cô lấy một cuốn sổ ra, sắp xếp qua một lần, cơ bản có một số toa thuốc trị nhức đầu cảm sốt, có vài ống penicillin, thuốc đặc hiệu hầu như không có.
Chủ yếu là do người dân trong thôn không thường xuyên đến đây khám bệnh, nếu bị bệnh nặng thì trạm y tế không chữa được; còn bị bệnh nhẹ, bọn họ thà chịu đựng một chút liền khỏi, chứ nhất quyết không tốn tiền oan uổng.
Điều này làm cho vai trò của trạm y tế trong thôn Tam Thủy có chút khó xử.
Sắp xếp lại mấy lọ thuốc không mất nhiều thời gian, sau đó An Khê lại rảnh rỗi.
Cô bắt đầu dựa theo bài thuốc nhớ ra trong đầu viết ra giấy.
Những bài thuốc tìm thấy trong sách y học phần lớn đều từ y văn cổ do người xưa đúc kết mà ra.
Hoàng Nghĩa ngồi nhìn An Khê viết nửa ngày.
Tuy ông có bằng sơ trung, nhưng ông chỉ nhận thức được những con chữ khi chúng đứng riêng lẻ một mình, kết hợp các chữ lại với nhau như thế này thì ông biết chúng có nghĩa gì.
Cho dù là "Bản thảo cương mục", có rất nhiều chỗ ông chưa hiểu rõ hết, rất nhiều vấn khác như lọt vào trong sương mù.
Ông nghiêm mặt nhìn, không chút xấu hổ hỏi: "An Khê, bài thuốc này con có thể giải thích cho chú nghe được không?"
An Khê không ngừng viết chữ, "Bác sĩ Hoàng đợi con một chút, sau khi viết xong con sẽ giải thích bằng lời cho chú nghe, đoán chừng chú nghe xong có thể hiểu rõ ngay."
Chiều hôm đó hiếm hoi lắm mới có một người đến trạm y tế.
An Khê thấy có người, vội vàng nhét tờ giấy đang viết dở vào trong ngăn kéo.
"Thím đến đây là có vấn đề gì sao?" An Khê hỏi.
"Không có việc gì lớn.
Thím biết con đang bận rộn, thím đến đây là để hỏi về tình hình của Lục Tử.
Con nói thử cho thím nghe tại sao khi không Lục Tử lại mắc bệnh đầu óc như vậy, chỉ cần nghĩ đến chuyện xui xẻo này, thím cả đêm đều ngủ không được, trong lòng cảm thấy như bản thân gây ra họa lớn không chống đỡ nổi."
An Khê cúi đầu cười, "Thím, con hiểu tâm trạng của thím, nhưng việc này không gấp được.
Chữa bệnh là cần dùng thuốc, hiện tại cũng không có sẵn thuốc ở chỗ này, con phải lên núi Bát Điểm tìm mấy ngày mới được.
"
"Được được, con cứ nói với thím loại cây con đang cần, thím sẽ kêu ba đứa nhỏ lên núi tìm." Đại thẩm vội vàng tiến đến trước mặt An Khê.
Bây giờ không phải lúc lo lắng mất đi vài ngày chấm công, mau chóng lo xong việc của đứa nhỏ mới là tốt nhất.
An Khê trấn an đại thẩm, nhẹ giọng nói: "Thím, chữa bệnh không phải trò đùa, tìm dược liệu là một công việc đòi hỏi sự chính xác, chỉ có thể để một mình con đi tìm." Một số loại thảo mộc bề ngoài trông tương tự, nhưng công dụng có thể hoàn toàn khác nhau, chưa kể các loại thảo mộc khác biệt nhau về số năm tuổi cũng cho công dụng không giống nhau.
Nếu dùng sai thuốc sẽ hại chết một mạng người.
"
Tất cả lời mà An Khê nói đều là sự thật.
Đại thẩm vừa nghe sẽ mất mạng, sợ tới mức nhanh chóng xua tay, "Chúng ta không vội, con cứ chậm rãi tìm, cẩn thận tìm.
Nếu có chỗ nào cần sự giúp đỡ của thím con cứ việc phân phó, chẳng sợ lên núi đao xuống biển lửa, thím sẽ không làm qua loa dù chỉ một chút."
Đại thẩm nói xong liền rời đi.
Thật ra việc này chính cô đã ghi nhớ kỹ, không chỉ vì Lục Tử mà cô mới lên núi tìm thuốc, cô còn muốn tìm thêm một ít dược liệu khác đem về phơi khô sau đó mang lên huyện bán, tiết kiệm cho mình một ít tiền.
Hai năm sau, nếu kỳ thi đại học diễn ra, nói không chừng có nhiều thứ cần dùng tiền để mua..