*Cạch* Tiếng cửa mở toang khiến Lâm Chấn cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Chu Lệ bước vào.

Bà nhìn Lâm Chấn với ánh mắt khinh thường rồi xoay người ám hiệu cho một số tên người hầu nhanh chóng đi báo lại cho những người còn lại đang tìm kiếm nàng, nhất là Trần Văn.

Không lâu sau đó, Trần Văn cũng xuất hiện.

Nhìn thấy người mình yêu thương đang ngồi co ro, sợ hãi ở đó khiến hắn trở nên đau xót vô cùng.

Hắn cảm thấy mình đúng là vô dụng vì không thể bảo vệ, che chở cho nàng.

Còn phía bên Lâm Chi và Hạ Minh Nguyệt khi nghe được tin đó thì thở phào nhẹ nhõm.

Họ liền tức tốc đến chỗ Khúc Nhạc nhưng do đang ở cách khá xa nơi đó nên mãi một lúc lâu sau họ mới đến nơi.

Khi đến nơi, họ chỉ thấy Trần Văn đang bế Khúc Nhạc lên xe rồi quay về Trần gia còn Chu Lệ thì đang đứng đó chỉ trích Lâm Chấn.

Họ cãi nhau rất dữ dội, hai bên dường như không ai chịu thua ai.

Sau chuyện này, Lâm Chấn không hề thấy có lỗi mà còn cảm thấy mình làm việc này là đúng đắn.

Ngày hôm sau, hắn hiên ngang tiến đến Trần gia không phải để xin lỗi mà để ngỏ ý muốn Khúc Nhạc làm thϊếp của mình.

Trần Sinh – phụ thân Trần Văn cảm thấy điều này quả thật không tồi, nếu Khúc Nhạc về làm thϊếp của Lâm Chấn thì Trần Văn có thể sẽ từ bỏ Khúc Nhạc.

Cuộc nói chuyện đang diễn ra rôm rả, hai bên đều cảm thấy vui mừng vì đã đạt được mục đích thì bị một tiếng nói thứ ba xen vào.
“Ông đừng mơ, ta nhất quyết không để Khúc Nhạc làm thϊếp của ông đâu.

Nàng ấy nhất định phải là thê tử của ta”.

Trần Văn từ phía kia nghe được toàn bộ mọi chuyện, vội tức giận xen vào
“Hồ đồ”.

Trần Sinh đập tay lên bàn, lớn tiếng nói
“Xin Trần lão gia hãy bình tĩnh, Trần Văn tuổi còn nhỏ nên có chút bốc đồng là chuyện bình thường”.

Một tiếng nói nhẹ nhàng, điềm tĩnh vang lên
Dứt lời Trần Sinh vội hướng ánh mắt về phía giọng nói kia, thì ra đó là Chu Lệ - mẫu thân của cô.

Bà bình tĩnh bước vào đánh mắt sang Trần Văn đầy hàm ý.

Trần Văn hiểu được ý bà vội lặng lẽ rời đi.

“Lâm phu nhân người đến đây thật quý quá.

Không biết người đến đây là có chuyện gì?”.
“Ta đến đây là để bàn chuyện hôn sự”.
Trần Sinh và Lâm Chấn nghe xong lời nói của bà không khỏi ngạc nhiên.

Đặc biệt là Lâm Chấn, mới tối hôm qua bà còn kịch liệt phản đối chuyện của ông ta nhưng sao bây giờ lại thay đổi rồi.

Lâm Chấn bất giác đơ người không biết phải làm gì.
Còn Trần Sinh sau khi nghe được chuyện đó có chút ghen tị, không ngờ Lâm Chấn lại lấy được thê tử tốt như vậy.

Còn thê tử của ông thì….., càng nghĩ ông càng cảm thấy ghen tị hơn với Lâm Chấn.
“Lâm phu nhân đúng là một thê tử chu đáo, Lâm huynh đúng là có phúc mới lấy được người”.
“Huynh nói quá rồi”.

Lâm Chấn vừa đáp lại, vừa cười đắc ý
“Nào nào, chúng ta cùng ngồi xuống rồi hãy bàn bạc chuyện này”.

Trần Sinh tiến đến gần Chu Lệ mời bà vào trong phòng,

Trần Sinh ra hiệu cho người hầu chuẩn bị thêm bánh và trà.

Chu Lệ đi theo bước chân của Trần Sinh vào trong ngồi.

Vừa ngồi xuống, Chu Lệ vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình tĩnh, ngồi đợi người hầu mang trà lên cho mình.

Lâm Chấn nhìn Chu Lệ không khỏi cảm thấy bà vừa mắt đến như vậy.

Tuy bà đã ngoài 40 nhưng trông cứ như là 30 vậy khiến trong lòng ông không khỏi trầm trồ.

Ông tự hỏi sao bao nhiêu năm nay ông không nhận ra người thê tử đã sống chung với mình suốt chục năm nay lại đẹp đến như vậy nhỉ hay lo do bà đồng ý chuyện ông nạp Khúc Nhạc làm thϊếp nên ông mới thấy bà càng lúc càng vừa mắt.
Chu Lệ thấy Lâm Chấn từ nãy đến giờ cứ chăm chăm nhìn mình, trong lòng cảm thấy vừa khó chịu vừa kinh tởm.

Nhưng bây giờ đang trước mặt Trần Sinh bà không thể làm điều gì quá quắt với ông được.

Còn bên Trần Sinh sau khi chứng kiến cảnh tượng thì lầm tưởng Lâm Chấn đang nhìn say đắm thê tử mình, còn bà thì là một người thê tử luôn hết lòng chăm sóc cho phu quân nên mới đến tận đây giúp đỡ ông nạp thϊếp khiến ông không khỏi ngưỡng mộ về cặp đôi phu thê này.

Hai người đã sống với nhau lâu như vậy nhưng trông họ thật mặn nồng.
“Vậy chúng ta tiếp tục chuyện đó thôi”.Trần Sinh hứng khởi cất lời
“ 10 ngày sau ta cử hành hôn lễ, Trần huynh thấy thế nào”.

Chu Lệ bình thản đi thẳng vào vấn đề
“Không thành vấn đề”.

Trần Sinh vội vàng đáp lại
“Vậy giờ ông nên mau chóng chuẩn bị sính lễ nếu không sẽ không kịp đưa sang nhà ta đâu”.
“Sính lễ? Ý phu nhân là sao”.
Trần Sinh cùng Lâm Chấn bất ngờ nhìn bà.
“Ta đến đây là vì chuyện của nữ nhi nhà ta mà”.
“Nữ nhi?.

Trần Sinh và Lâm Chấn đồng thanh nói
Trần Sinh trong lòng có chút khó hiểu về câu nói của Chu Lệ vì ông nghe nói Lâm gia chỉ có hai vị thiếu gia là Lâm Chi và Lâm Phong mà thôi, chưa từng nghe nói có vị tiểu thư nào cả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play