Sau khi xuống giường cô thấy, nàng đã chu đáo chuẩn bị sẵn cho cô một bộ y phục mới được xếp gọn ở trên bàn.

Cô vui mừng cầm lấy bộ y phục ngửi ngửi lên chỗ y phục ấy vì chúng vẫn còn vương lại hương thơm từ nàng.

Chẳng mấy chốc, cô thấy mặc xong y phục rồi khẩn trương đến gặp Trần Văn.

Cô đoán chắc rằng Trần Văn tìm cô là vì chuyện của hắn và Khúc Nhạc.

Cô nghe nói, chuyện hắn muốn Khúc Nhạc làm thê tử của mình đã bị cả Trần gia phản đối.

Chuyện này lan truyền ra ngoài bởi những người hầu trong phủ hắn.

Họ chế diễu Khúc Nhạc chỉ là một kỹ nữ mà còn trèo cao quyến rũ thiếu gia nhà họ khiến cả vùng xôn xao, bàn tán.

Ai ai trong vùng này điều biết đến chuyện của hai người và biết rất rõ xuất thân của Khúc Nhạc, nếu như phụ mẫu hắn chịu để hắn lấy Khúc Nhạc làm thê thử thì gia đình hắn chắc chắn sẽ làm trò cười cho mọi người.

Vì thế họ đã phản đối kịch liệt mối hôn sự này nhưng cuối cùng họ cũng chịu nhượng bộ trước sự quyết liệt của Trần Văn cho hai người lấy nhau nhưng Khúc Nhạc chỉ được làm thϊếp.

Biết họ đã nhượng bộ chuyện này nhưng Trần Văn vẫn nhất quyết không đồng ý.

Hắn muốn Khúc Nhạc phải là thê tử của mình.
Cô vừa bước vào thư phòng, Trần Văn đứng chờ cô trong sự sốt ruột bất giác nhìn thấy cô bỗng tiến đến lại gần.

Hắn biết cô cũng đã nghe được chuyện của hắn rồi nên đi thẳng vào vấn đề, nhờ cô giúp đỡ.
“Lâm đệ…”
Chưa kịp nói gì thì Trần Văn đã bị cô chen ngang.
“Trần huynh có chuyện gì thì ngồi xuống hãy nói”.
Dứt lời cô hướng mắt về phía Tiểu Đào, Tiều Đào liền hiểu ý lập tức đi pha trà.

Tiểu Đào vừa đi khỏi Trần Văn liền lên tiếng:
“Ta muốn nhờ đệ..”
Cô nhìn Trần Văn thì liền hiểu ngay hắn đang nhờ cô chuyện gì.

Dù sao cô và hắn cũng cùng lớn lên từ nhỏ nên hai người rất hiểu ý nhau.

Hắn chắc hẳn muốn Khúc cô nương ở đây vì sau khi cãi nhau với phụ mẫu và các trưởng bối trong Trần gia thì hắn không yên tâm để Khúc Nhạc ở Trần gia nữa.
“Được rồi, huynh không cần phải nói nữa.

Huynh cứ yên tâm để Khúc cô nương ở đây”.
Nghe được những lời ấy từ cô khiến hắn trở nên vui mừng, cảm ơn cô rối rít.
“Ta sẽ nói lại với Nhạc Nhi rồi sẽ cho người đem đồ nàng ấy qua đây”.

Hai người cứ thế bước ra khỏi cửa đúng lúc chạm mặt với Hạ Minh Nguyệt và Khúc Nhạc.

Hai bên nhìn nhau không nói gì, cúi đầu e thẹn.

Một lúc sau, mới có người lên tiếng mở đầu cuộc trò chuyện này.
“Thϊếp vô tình gặp được Khúc cô nương ở bên ngoài nên muốn mời Khúc cô nương đến đây uống tách trà”.
Sau khi hai bên trao đổi với nhau thì Hạ Minh Nguyệt mới biết được Khúc Nhạc sẽ ở lại đây trong lòng không khỏi vui mừng.

Nếu Khúc Nhạc ở đây thì nàng có thể cùng cô ấy trò chuyện mỗi ngày.

Nàng phát hiện ra khi nói chuyện với Nhạc cô nương dường như khiến cho nàng cảm thấy thật thoải mái.

Còn khiến nàng mở mang tầm mắt về con người này, nàng từ nhỏ đã ở trong nhà chuyên tâm học hành làm một tiểu thư khuê các nên ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Khác với nàng, Khúc Nhạc từ nhỏ đã chịu đựng khổ sở, lam lũ cực nhọc và sống những ngày tháng đấu tranh khốc liệt nên về kinh nghiệm và cách nhìn nhận vấn đề trong cuộc sống của cô ấy vô cùng phong phú và thú vị.

Khiến cho nàng ngưỡng mộ không thôi.
“Vậy nếu không còn gì nữa, ta sẽ đi chuẩn bị phòng cho Khúc cô nương đây”.

Lâm Chi lên tiếng
Mọi người nghe vậy liền chào tạm biệt nhau làm công việc của mình.

Cô đã sắp xếp cho Khúc Nhạc căn phòng gần phòng của Hạ Minh Nguyệt và cô để khi có chuyện gì xảy ra thì hai người cũng dễ dàng qua đó giúp đỡ.

Còn mẫu thân cô biết được chuyện của Khúc Nhạc đã mời nàng đến dùng bữa tối để chào đón nàng đến Lâm gia, xem ra bà thực sự rất quý vị cô nương này.

Tưởng chừng như mọi việc đã ổn thỏa nhưng cô không ngờ biến cố đó đã xảy ra.

Nguyên nhân chủ yếu đến từ phụ thân của cô, chuyện đó đã khiến cho thanh danh của Khúc Nhạc bị ảnh hưởng nặng nề.

Khiến Trần Văn xém chút nữa là đã không nhìn mặt cô.

Nhắc đên chuyện đó cũng khiến cô không khỏi xấu hổ, kinh tởm về người phụ thân của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play