Trong phút chốc bầu không khí bắt đầu trở nên căng thẳng đến ngộp thở.
“10 vạn” Trần Văn nói tiếp
“50 vạn”
Sau câu nói đó mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao không biết đây là công tử nhà nào mà lại chi mạnh tay như thế.
Bà chủ đợi câu nói tiếp theo của Trần Văn nhưng thấy hắn vẫn chưa nói thêm lời nào nên sợ hắn đổi ý, liền nhanh chóng đồng ý.
Trên đường đi về Trần Văn và Khúc Nhạc không nói gì nhưng vẫn lẳng lặng nhìn đối phương.
Bây giờ hai người không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào nữa, nhất là người mình phải đối mặt bây giờ chính là người mình thầm yêu.
Lâm Chi lúc này cảm thấy khó xử khi mình là người ở giữa bèn lên tiếng:
“Khúc cô nương định sau này sẽ làm gì để kiếm sống”.
“Tiểu nữ vẫn chưa dự định gì”.
Khúc Nhạc vừa nói vừa lén nhìn Trần Văn đầy hàm ý
Nghe những lời đó Trần Văn cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.
Khúc Nhạc có chút thất vọng , đôi mắt nàng bất chợt rũ xuống.
“Cô nương đang phiền lòng vì không có chỗ ở sao”
“À…Đúng …Đúng vậy”.
Nàng bất giác nhận ra mình vẫn đang nói chuyện với Lâm Chi đành trả lời qua loa
“Hay là thế này cô nương cứ đến nhà ta làm việc vặt trong phủ đợi đến khi cô nương tìm được công việc mới phù hợp.
Cô thấy thế nào?”
Không ngoài dự tính của Trần Văn, Khúc Nhạc đã đồng ý.
Trước đó Trần Văn tính đến chuyện này nên đã nhờ Lâm Chi an bài nơi ở cho nàng.
Dù sao, một cô nương bây giờ không có ai nương tựa như nàng sống một mình chắc hẳn sẽ rất khó khăn chưa kể còn có thể gặp nguy hiểm.
Mà hắn thì sau khi chuộc nàng ra thì rất khó để đối mặt với nàng hắn sợ nàng coi hắn như một khách quan đã mua mình, hắn sợ nàng sẽ ghét bỏ hắn, coi hắn như những nam nhân ngoài kia luôn khao khát chiếm đoạt cơ thể nàng.
Hắn nghĩ mình và Khúc Nhạc cần có thời gian để nói rõ ràng với nhau về chuyện này, để cả hai dần thấu hiểu lẫn nhau.
Hắn mong nàng cũng như hắn, đều dành tình cảm cho đối phương, mong một ngày được chính thức rước nàng về nhà làm thê tử của hắn.
Lâm Chi trở về phủ cùng với một nữ nhân xinh đẹp khiến ai nấy không khỏi ghen tị, đúng là đại thiếu gia của Lâm gia có khác.
Mọi người trong phủ xì xào bàn tán rôm rả về chuyện của nữ nhân lạ bên cạnh Lâm Chi, họ nghĩ rằng ngày mai sẽ có thêm một thiếu phu nhân nữa.
Dù sao thời đại này, chuyện tam thê tứ thϊếp là chuyện hết sức bình thường.
Sáng hôm sau, tin đồn Lâm gia sẽ có thêm một thiếu phu nhân mới nhanh chóng tràn lan trong phủ.
Đúng là xứng danh cho câu tiếng xấu đồn xa mà.
Chẳng mấy chốc chuyện này truyền đến tai Hạ Minh Nguyệt khiến cô trở nên tức giận, cô không ngờ Lâm Chi mới cưới cô không được bao lâu thì đã dẫn nữ nhân khác về nhà làm thϊếp rồi.
Trong lòng Hạ Minh Nguyệt lúc này dâng lên một ngọn lửa dữ dội như muốn đốt cháy cả căn phòng.
Uyên Nhi – nha đầu thân cận của Hạ Minh Nguyệt cũng không khỏi hoảng sợ, nàng chưa từng thành chủ tử của mình tức giận như vậy bao giờ.
Uyên Nhi thấy chuyện này không ổn vội đi báo với phu nhân – mẫu thân của Lâm Chi để bà nhanh chóng xử lý chuyện này, đòi lại công bằng cho chủ tử của nàng.
Dù sao trong thời gian chủ tử của nàng ở đây, nàng thấy phu nhân đối với chủ tử của nàng rất tốt, luôn che chở, bảo vệ cho chủ tử của nàng.
Nếu không có bà thì sợ rất chủ tử của nàng đã sớm bị người hầu trong phủ ức hϊếp vì thấy Lâm Chi luôn lạnh nhạt không ngó ngàng vì đến chủ tử của nàng.
Nhưng chuyện trong phủ rầm rộ như vậy nên sớm đã truyền tới tai phu nhân từ lâu rồi.
Bà bảo Uyên Nhi trở về còn mình thì sai Vân Nhi gọi Lâm Chi tới đây để làm rõ mọi chuyện.
Một lát sau, cô cùng Khúc Nhạc đi đến phòng của mẫu thân cô để nói rõ mọi chuyện.
“Hai con có thực là có mối quan hệ đó không?”Mẫu thân cô nghiêm nghị lên tiếng
“Bọn con, thực không có mối quan hệ đó”.
Cô vội giải thích
“Lâm công tử nói đúng, chắc phu nhân đã hiểu lầm gì đó rồi ạ”.
Khúc Nhạc vội tiếp lời sau đó
“Nếu hai con thực không có mối quan hệ gì thì tại sao…?”
Lâm Chi như hiểu được ý mẫu thân của mình vội đánh mắt cho Vân Nhi và Khúc Nhạc ra ngoài để lại không gian riêng cho hai người.
“Mẫu thân là thế này…”Lâm Chi kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho mẫu thân cô nghe từ chuyện Hạ Minh Nguyệt đến chuyện cô cùng Trần Văn đối phó Hạ Minh Nguyệt thế nào.
Mẫu thân cô nhìn cô với ánh mắt không thể nào tức giận hơn vì những chuyện cô đã gây ra, nhất là chuyện cô cùng Trần Văn đã gây ra với Hạ Minh Nguyệt.
Bà không ngờ cô lại do dự, thiếu quyết đoán như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu cô đã bị tình cảm chi phối quá nhiều vì không muốn làm Hạ Minh Nguyệt tổn thương nên mới làm ra hạ sách này, nhưng tất cả đều phản tác dụng.
Bà thầm nghĩ không biết mai sau cô có làm nên cơ ngơi gì cho Lâm gia hay phá hết sạch mọi thứ đây.
Bà thất vọng chỉ những điểm sai cho Lâm Chi và khuyên nhủ cô nên nói hết tất cả mọi chuyện với Hạ Minh Nguyệt trước khi quá muộn.
Mọi chuyện đang dần đi quá xa vượt quá tầm kiềm soát của bà.