Kỳ Đãi Độ Chi Công Khẩu

Chương 2


1 năm


của anh mà nói thì gần như nắm chắc trong tay. Nhan Khả an tâm thu dọn các thứ, nói lời cảm ơn rồi cáo từ.

Bước vào thang máy, bên trong có người. Nhan Khả đi vào, ấn số tầng rồi cùng đối phương song song đứng chờ.

Người kia đứng đối diện với phía bên mắt nhìn tốt hơn, Nhan Khả mơ hồ cảm giác người kia đang quan sát mình liền quay đầu lại, theo lễ nghĩa mà đưa mắt dò hỏi. Người đàn ông thân hình cao to, đôi mắt thâm sâu, mũi cao, môi mỏng, khoé miệng cười đầy ẩn ý, gọng kính màu bạc khiến anh ta có vẻ nhã nhặn nhưng khí chất ẩn giấu bên trong rõ ràng không phải như vậy.

Khuôn mặt này Nhan Khả chưa từng gặp, đang định quay đi người kia đột nhiên lộ ra vẻ đăm chiêu cười cười: “Là anh à.”

Nhan Khả sửng sốt, nhất thời nghĩ không ra đã gặp đối phương ở đâu.

“Xin hỏi anh là…”

“Trí nhớ của anh kém thật…” người đàn ông gỡ cặp kính bỏ vào túi, cười nói với Nhan Khả: “Thế này thì sao?”

“…”

“Hay là thành sao rồi quên luôn khách của mình?”

Môi Nhan Khả run run.

Anh không ngờ có thể gặp người này ở đây. Đối phương đã khác xưa, già dặn hơn hẳn.

“Lệ tiên sinh.”

Người kia nhìn từ đầu đến chân anh. “Định khách sáo nói câu “không thay đổi tý nào”, tiếc là nhiều năm trôi qua, giờ anh già đi nhiều rồi.”

Mặt Nhan Khả hết trắng lại chuyển xanh, hết xanh lại hồng, người cứng ngắc, đành cười trừ: “Cảm phiền… Lệ tiên sinh còn nhớ rõ…”

“Nhớ chứ,” Lệ Nam vẫn chưa ngừng cười. “Có thể nôn mửa trên giường của tôi, muốn quên cũng khó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play