Tô Vũ Đồng vừa nghe, cảm thấy rất đúng, cũng không gây khó dễ cho anh chàng giao hàng nữa, ký tên mình lên đơn.

Sau khi anh chàng giao hàng đi, cô lấy tấm thiệp trong bó hoa ra, chỉ thấy bên trên viết: “Sớm ngày khỏe lại! Ký tên là anh Cố.


Cố hơi nhíu mày, người họ Cố mà cô biết chỉ có là Cố Triều Tịch, sao anh biết mình ở viện được?
Nghĩ đến đây cô liền cầm điện thoại lên lật ra xem, vừa nhìn đã thấy tin nhắn Nghiên Nghiên gửi cho Cố Triều Tịch.

Nhìn thấy Nghiên Nghiên lại muốn giúp mình trả tiền, trong lòng cô liền cảm động, nhưng tiền cô nợ sao có thể để Nghiên Nghiên trả được.

Vậy là lập tức gửi một tin nhắn cho Cố Triều Tịch: “Anh Cố, cảm ơn hoa anh tặng, rất đẹp tôi rất thích.


Cố Triều Tịch nhận được tin nhắn của Tô Vũ Đồng, đôi mắt thần bí hiện lên ý cười, trả lời lại: “Không cần khách sáo, cô thích là được, hồi phục thế nào rồi?”
Tô Vũ Đồng đọc xong tin nhắn ngón tay tiếp tục ấn lên màn hình: “Hồi phục rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi có chuyện muốn nói với anh một chút.


Cố Triều Tịch thấy cô lại muốn nói chuyện với mình, cười gửi một chữ: Được.

Tô Vũ Đồng: “Anh Cố, tiền nợ anh tôi sẽ trả đúng hạn, tiền những người khác trả xin đừng nhận.


Cố Triều Tịch nhìn thấy tin nhắn trả lời của Tô Vũ Đồng, nụ cười trên gương mặt ẩn ý càng sâu, lại đáp một chữ: Được!

Anh vốn cũng không muốn nhận tiền của người khác.

Một trăm triệu đối với anh mà nói quả thực chẳng đáng là bao, sở dĩ đồng ý Tô Vũ Đồng trả góp, là muốn kiếm cớ tiếp xúc nhiều với cô mà thôi.

Thấy anh trả lời vui vẻ như vậy, Tô Vũ Đồng cảm thấy con người anh cũng không tệ, cười trả lời: “Cảm ơn anh!”
Cố Triều Tịch gửi một mặt cười.

Tô Vũ Đồng nói xong điều mình muốn nói, không gửi nữa, đặt điện thoại sang một bên.

Ngủ ở bệnh viện hai ngày, Tô Vũ Đồng rất nhớ Niên Niên.

Nhưng tình trạng của cô căn bản không cho phép cô đến nhà họ Mộ, số điện thoại của bà Mộ và quản gia Ngô cô đều không lưu cũng không gửi được tin nhắn.

Không còn cách nào khác, cô đành phải mở số điện thoại của Mộ Diệc Thần ra.

Sau khi loay hoay một hồi, vẫn không kiềm được gửi cho anh một tin nhắn: “Tổng giám đốc Mộ, có thể chụp mấy bức hình của Niên Niên gửi cho tôi không?”
Đứa trẻ đó hai ngày không gặp, cũng không biết có khỏe không?
Mộ Diệc Thần đang xử lý công việc, điện thoại yên lặng nửa ngày đột nhiên reo lên anh đưa tay ra ấn mở để xem, liền nhìn thấy tin nhắn của Tô Vũ Đồng.

Lông mày hơi nhíu lại, có chút không vui tắt màn hình điện thoại vứt sang một bên.

Cái điện thoại này của anh bị ném rất nhanh, nhưng Tiểu Dương và Ngải Mễ đang làm việc bên cạnh anh lại rõ ràng cảm nhận được một luồng khí lạnh, cả hai người nhìn nhau.

Đều không biết tại sao sếp đột nhiên lại không vui?

Tô Vũ Đồng đợi cả nửa ngày cũng không thấy Mộ Diệc Thần trả lời, thấp thỏm gửi một tin nữa: “Tổng Giám đốc Mộ, tôi thực sự rất nhớ Niên Niên, làm ơn.


Nghe thấy điện thoại lại reo, Mộ Diệc Thần cầm điện thoại ấn xem lần nữa, lần này lông mày chau lại, đáy mắt hiện lên vài phần u ám, lại ném điện thoại sang một bên.

Điện thoại bị ném mạnh hơn lần trước, dọa Tiểu Dương và Ngải Mễ rụt cổ lại, tay đang đánh bàn phím đều cứng đơ.

Hôm nay sếp thật kỳ lạ, rốt cuộc anh làm sao thế?
Hai người không dám hỏi trực tiếp, lập tức dùng QQ nói chuyện.

Ngải Mễ: Tiểu Dương, anh ngày nào cũng dính lấy sếp, anh ấy rốt cuộc làm sao thế?
Tiểu Dương: Tôi làm sao biết được, sau đó gửi một mặt khóc.

Ngải Mễ: Anh không muốn hôm nay gặp nạn thì mau nghĩ kĩ lại xem!
Tiểu Dương: Gửi một biểu cảm đập đầu vào tường.

Ngải Mễ: Nghĩ ra sẽ có thưởng, tôi mời anh ăn cơm.

Tiểu Dương vừa nhìn thấy có thưởng, lập tức gửi một câu: Có thể có liên quan đến cô Tô?
Ngải Mễ: Tôi cảm thấy có khả năng này.

Tiểu Dương: Cô với cô ấy quan hệ không tồi, hay là nhắn tin cho cô ấy hỏi xem có chuyện gì?
Ngải Mễ: Ừ, vậy tôi thử xem.

Sếp u ám như vậy rất đáng sợ, để không bị liên lụy, cô lập tức gửi tin nhắn cho Tô Vũ Đồng: “Vũ Đồng, bây giờ cô rảnh không?”
Tô Vũ Đồng đợi rồi đợi, đợi đến nỗi hoa trên tủ cạnh giường sắp héo rồi, vẫn không được trả lời, lúc cô chuẩn bị từ bỏ, nhận được tin nhắn của Ngải Mễ.

Cô xem xong liền đáp: “Chuyện gì thế Ngải Mễ?”
Ngải Mễ thấy tin nhắn của Tô Vũ Đồng, lập tức gõ một câu: “Tâm trạng sếp hình như không tốt, trong văn phòng mưa gió kéo đến, nếu chúng tôi gặp nạn, cô nhất định nhớ ngày này năm sau đến thăm mộ chúng tôi nhé.


Tô Vũ Đồng nhìn thấy cô nói nghiêm trọng như vậy, liền đáp: “Sao anh ấy lại nổi giận?”
Ngải Mễ nhắn: “Vốn đang yên đang lành đọc văn bản, đột nhiên nhận được hai tin nhắn sắc mặt bắt đầu lạnh lẽo, cũng không biết là ai chọc anh ấy.


Sau đó kèm một biểu cảm thở dài.

Đọc được tin nhắn của Ngải Mễ, Tô Vũ Đồng lập tức nhận ra bản thân làm liên lụy đến bọn họ, nhắn: “Hai tin nhắn đó là tôi gửi, tôi muốn bảo tổng giám đốc Mộ gửi cho tôi mấy tấm hình của Niên Niên.


Ngải Mễ là thư kí của Mộ Diệc Thần, cô đương nhiên biết Niên Niên là ai, cũng từ chỗ Tiểu Dương biết được chuyện Tô Vũ Đồng ở nhà họ Mộ, lập tức nhắn lại: “Vũ Đồng, tôi cảm thấy cô đừng chỉ quan tâm đến mỗi Niên Niên, mà bỏ quên sếp.


Trong lòng cô, Tô vũ Đồng đã vào ở nhà họ Mộ, nên đã xác nhận mối quan hệ với sếp rồi, cho nên mới nói như vậy.

Tô Vũ Đồng nhận được tin nhắn xong, dùng tay chống mặt.

Lẽ nào thực sự là vì mình chỉ quan tâm đến Niên Niên, nên anh mới không vui sao?
Nhưng, sao anh lại không vui, anh cũng đâu thích mình.

Bỏ đi, kệ anh thích hay không, cô làm theo Ngải Mễ nói là được rồi.

Quyết định như vậy, cô lại gửi cho Mộ Diệc Thần một tin nhắn ngay cả bản thân cũng ớn lạnh: Thực ra người tôi nhớ nhất là anh, chỉ là không tiện mở lời, cho nên mới nghĩ mượn Niên Niên làm cái cớ để nói chuyện với anh mấy câu, anh không trả lời cũng không sao, để anh biết tôi nhớ anh là được rồi.

Gửi xong cũng không quên kèm theo một dấu môi đỏ chót.

Mặt Mộ Diệc Thần đag u ám, khi đang chuẩn bị thông báo tiếp tục để Ngải Mễ bọn họ tăng ca, lại nhận được tin nhắn của Tô Vũ Đồng.

Lần này sau khi đọc xong, sự u ám trong ánh mắt được thêm một nét cười mà bản thân cũng không nhận ra, nói với Tiểu Dương: “Gọi điện cho Tiểu Vương bảo cậu ấy đón Niên Niên qua đây.


Vừa nãy còn lạnh lùng khó gần, bây giờ lại xuân về hoa nở, Tiểu Dương và Ngải Mễ cũng nhau cười thầm, sau đó Tiểu Dương liền gọi điện cho Tiểu Vương.

Sắc trời tối dần, ánh đèn neon bên ngoài lấp lánh đủ mọi sắc màu.

Nghiên Nghiên về nhà lấy đồ lót cho Tô Vũ Đồng thay, Tô Vũ Đồng một mình ôm chiếc điện thoại trong phòng bệnh đợi, vẫn không có bất cứ tin nhắn gì từ Mộ Diệc Thần, lúc đang buồn phiền, đột nhiên nghe thấy âm thanh ngọt ngào truyền tới: “Mẹ!”
Cô có chút không tin vào tay mình, tưởng rằng do mình quá nhớ Mộ Niên, nên xuất hiện ảo giác.

“Mẹ!”
Ngay lúc cô không chắc chắn, ngay lập tức, tiếng trẻ con ngây thơ của Mộ Niên vang lên một lần nữa.

Lần này cô nghe rất rõ, lập tức quay người lại.

Chỉ thấy ở cửa phòng bệnh có hai người một lớn một nhỏ đứng đó, người lớn thì vô cùng anh tuấn, nhã nhặn cao quý, người bé thì đáng yêu xinh xắn, mặt mũi tươi cười.

“Ư!”
Tô Vũ Đồng quả thực không dám tin vào mắt mình, Mộ Diệc Thần lại dẫn Niên Niên đến thăm cô, cô không thể nói chuyện, miễn cưỡng kêu lên hai tiếng “ưm ưm”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play