“Hừm!”
Mộ Diệc Thần hừm lạnh một tiếng, không khí xung quanh liền dãn ra, giống như đế vương ác ma, toát ra sự thô bạo nói: “Con trai tôi, là cô có thể tùy ý dạy dỗ à?”
Tô Vũ Nồng nào có từng thấy Mộ Diệc Thần đáng sợ như vậy, trong mắt cô ta anh là một hoàng tử cao quý, là tấm thẻ ngân hàng quẹt mãi không hết.

Sắc mặt cô ta bị dọa trắng bệch ra, cơ thể hơi run run, sợ hãi nói: “Diệc Thần em sai rồi, lần sau em sẽ không thế nữa, anh tha thứ cho em một lần này thôi.


Gương mặt Mộ Diệc Thần không chút biểu cảm, động ngón tay gọi Tiểu Dương, Tiểu Dương lập tức ngầm hiểu lấy trong cặp đựng tài liệu ra một tập văn kiện đặt lên bàn.

Tô Vũ Nồng không biết anh định làm gì, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Diệc Thần, anh cái này là?”
Mộ Diệc Thần lạnh nhạt nhìn cô một lượt, cay nghiệt nói: “Bây giờ tôi cho cô hai con đường, thứ nhất, chấp nhận miếng đất và hai mươi tỉ như tôi vừa nói, ngoan ngoãn hủy bỏ đính hôn! Thứ hai, kết hôn, nhưng món đồ này sẽ lập tức được gửi đến đồn cảnh sát, cô tự chọn đi.


Nghe được lời nói nghiên trọng như vậy của Mộ Diệc Thần, không chỉ Tô Vũ Đồng bị đe dọa thảm hại, Lâm Yên Nhiên và Tô Thành Kiệt cũng bị dọa theo, ba người nhanh chóng xem rốt cuộc bên trong chiếc cặp đựng văn kiện trên bàn chứa cái gì?
Khi Lâm Yên Nhiên và Tô Vũ Nồng thấy trong chiếc cặp là tư liệu về Lý Đại Quang, còn có bức ảnh anh ta phóng hỏa ở Hoa Thành, và thêm mấy bức hình anh ta gặp gỡ hai mẹ con bà ta lập tức hoảng hốt, không dám tiếp tục xem mấy tư liệu phía sau, hai người cứng đờ tại chỗ.

Tô Vũ Nồng lo lắng nhìn Lâm Yên Nhiên, lòng dạ rối bời.

Mẹ không phải bảo đã xử lý xong rồi sao, sao lại thành thế này!
Lâm Yên Nhiên cũng rất bất ngờ, bộ dạng như mất hồn.

Bà ta trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn đều không sao, không ngờ hôm nay lại bị lật thuyền.

Mộ Diệc Thần quả nhiên tài giỏi, thảo nào anh không lo ngại chút nào, để Tô Vũ Đồng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đây thực sự là một cái bẫy lớn để bọn họ tự chui đầu vào.

Nhìn thấy sắc mặt và phản ứng của vợ con mình, Tô Thành Kiệt liền biết bọn họ có chuyện giấu mình, bây giờ bị Mộ Diệc Thần nắm được thóp.

Ông tuy tức giận với bọn họ, nhưng cũng không muốn trơ mắt nhìn bọn họ bị cảnh sát bắt đi ngồi tù, thủ đoạn của Mộ Diệc Thần ông biết rõ anh dám nói ra những lời này, nhất định đã nắm chắc một trăm phần trăm rồi.

Cắn răng, ông nói: “Chúng tôi chọn con đường thứ nhất! Nhưng tổng giám đốc Mộ nhất định phải đưa những thứ này cho tôi.


Những thứ này giữ lại sẽ có tai họa.

Ông là người làm ăn, giành lấy lợi ích lớn nhất là bản tính của ông.

“Được! Tiểu Dương.


Mộ Diệc Thần đồng ý với yêu cầu của Tô Thành Kiệt, gẩy ngón tay ra hiệu cho Tiểu Dương.

Dù sao mục đích lớn nhất anh là hủy bỏ hôn ước, khôi phục lại tự do cho bản thân.

Tiểu Dương nhận được chỉ thị, lập tức lại lấy trong cặp tài liệu ra một văn kiện và một cái bút, nhìn Tô Vũ Nồng nói: “Cô Tô, mời cô đến đây kí tên.


Tô Vũ Nồng không biết văn kiện kia là gì, quay gương mặt trắng bệch kia nhìn qua.

Khi cô ta nhìn rõ đây là một bản cam kết tự nguyện bỏ hôn ước của hai người cô ta và Mộ Diệc Thần, chỉ cảm thấy toàn bộ máy trong cơ thể dường như bị đông cứng lại.

Đã chuẩn bị kĩ lưỡng như vậy!
Năm năm nay, cô ta và anh luôn bình yên như vậy, cho dù có Châu Lệ Đồng xen vào giữa anh cũng không có bất kì hành động nào, tại sao Tô Vũ Đồng vừa trở về cô ta liền bị từ hôn.

Tô Vũ Đồng, nhất định là cô giở trờ!
Tô Vũ Nồng đem chuyện mình bị từ hôn tất cả đều đổ dồn lên đầu Tô Vũ Đồng, trong mắt không ngừng cuộn lên nỗi căm hận, nhìn Tô Vũ Đồng đứng bên cạnh Mộ Niên.

Thấy cô ta không động đậy, Tiểu Dương nhăn mày, vô cùng không khách sáo kêu cô ta một tiếng: “Cô Tô!”
Nghe tiếng Tiểu Dương, Tô Vũ Nồng có chút điên cuồng gạt văn kiện trên bàn xuống đất, nhìn Mộ Diệc Thần rồ lên nói: “Em không muốn hủy bỏ hôn ước, em không muốn, Diệc Thần em đem tấm thân trong trắng giao cho anh rồi, năm năm nay thật lòng thật dạ đối với anh, anh không thể làm vậy với em được!”
Sao cô ra có thể thua con bé rẻ rách Tô Vũ Đồng được!
Không được!
Mộ Diệc Thần là của cô ta!
Hoa Thành cũng là của cô ta!
Nhà họ Mộ tất cả đều là của cô ta!
“Tấm thân trong trắng?”
Đôi mắt đẹp của Mộ Diệc Thần lộ ra vài phần chế nhạo, lặp lại bốn chữ này, sai đó cau mày, lại nói một câu: “Cô thấy tôi dễ lừa à?”
Giọng nói của anh lạnh lẽo, khí thế quá mạnh mẽ, dọa Tô Vũ Nồng cả người run lên lần nữa, chột dạ rời ánh mắt đi không dám nhìn vào mắt anh.

Những chuyện trước kia cô ta làm đều rất bí mật, tất cả những bạn trai đã từng qua lại cô ta đều cho họ tiền bịt miệng, bọn họ tuyệt đối không bán đứng mình, trừ Tô Vũ Đồng.

Nhất định là cô nói với Mộ Diệc Thần, nhất định vậy!
Tô Thành Kiệt thấy bộ dạng của con gái mình, liền biết Mộ Diệc Thần không phải vô duyên vô cớ hỏi câu này, trước mặt bà Mộ ông phút chốc cảm thấy chẳng còn mặt mũi, nổi giận đùng đùng nói với cô ta: “Nhặt lên, lập tức kí cho bố!”
Ông không muốn đến cuối cùng ngay cả hai mươi tỉ và miếng đất kia cũng không lấy được.

Bị Tô Thành Kiệt quát như vật, Tô Vũ Nồng càng sợ hãi, không dám chống lại lệnh của bố, chầm chậm cúi lưng nhặt tờ cam kết vừa bị cô ta ném xuống đất lên, bất đắc dĩ kí tên của mình.

Thấy cô kí xong tên, Tiểu Dương cầm văn kiện lên, kính cẩn đưa đến trước mặt Mộ Diệc Thần: “Tổng giám đốc, mời xem qua.


Mộ Diệc Thần quét qua một lượt, gật gật đầu.

Tiểu Dương lập tức thu lại bản cam kết, sau đó đưa tư liệu của Lý Đại Quang đến trước mặt Tô Thành Kiệt: “Tổng giám đốc Tô, đây là thứ ông cần.


Tô Thành Kiệt đưa tay nhận tài liệu, nhìn bà Mộ kính cẩn nói: “Bà Mộ, tối nay làm phiền rồi, tạm biệt từ đây.


Vốn là hùng hổ đến hỏi tội, bây giờ lại biến thành bị ép từ hôn.

May mà ở đây chỉ có mấy người, nếu nhiều hơn nữa, cái mặt già nua này của ông không biết phải giấu đi đâu!
Bà Mộ vẫn giữ nụ cười tao nhã, nói với quản gia Ngô: “Chú Ngô, giúp tôi tiễn tổng giám đốc Tô.


“Vâng, bà chủ.



Quản gia Ngô từ phía sai bà Mộ đi qua, lễ phép nói với Tô Thành Kiệt một chữ: “Mời!” Sau đó tiễn cả nhà họ Tô ra khỏi biệt thự cũ của nhà họ Mộ.

“Lần này hài lòng chứ?”
Bà Mộ cười như không cười nhìn Mộ Diệc Thần.

Khóe miệng Mộ Diệc Thần nhếch lên, đáp: “Lẽ nào đây không phải điều mẹ mong muốn sao?”
Thực ra từ trước đến nay anh luôn biết mẹ không thích Tô Vũ Nồng, sở dĩ giữ cô ta lại, là để kiềm chân Đồng Đồng, để hai người bọn họ có chỗ phải kiêng dè giữ khoảng cách.

Bây giờ bà đột nhiên ngầm đồng ý anh và Tô Vũ Nồng hủy bỏ hôn ước, rốt cuộc là có ý gì?
Anh nhất thời không nhìn ra được.

Chẳng ai hiểu con bằng mẹ, thấy nụ cười của anh chưa đến đáy mắt, bà Mộ cười.

Bà không nói nữa, chuyển ánh mắt nhìn Tô Vũ Đồng và Mộ Niên bên cạnh.

Vừa nãy thấy người mình không thích, bây giờ phải nhìn người mình thích, để rửa lại mắt.

Tô Vũ Đồng thấy bà Mộ nhìn mình, nói với bà: “Chủ tịch, vừa rồi thật ngại quá, làm bà chê cười rồi!”
Đây dù sao cũng là ân oán của cô là nhà Tô Thành Kiệt, không muốn lôi quan hệ với nhà họ Mộ vào.

Bà Mộ cười nói: “Đây cũng không phải lỗi của cô, không cần tự trách mình, qua đấy ngồi uống với tôi cốc trà.


Vừa rồi Tô Vũ Đồng bảo vệ Mộ Niên thế nào bà nhìn thất rất rõ ràng, thiện cảm trong lòng với cô lại tăng thêm một bậc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play