Trưởng phòng lúc nào cũng đối tốt với cô, cứ nhìn cô cười như vậy khiến Tô Vũ Đồng cảm thấy có chút gì đó không được tự nhiên.
Cô ngượng ngịu cười, khẽ nói:
“Cảm ơn anh.” Ngay sau đó liền mở cửa đi tới bộ phận quảng cáo.
Lần trước cô đã bị Diệp Nhàn ở bàn tiếp tân cười nhạo một lần, do vậy lần này Tô Vũ Đồng cẩn thận đeo thẻ nhân viên lên cổ.
Không phải cô thích khoe khoang, mà chỉ là cô muốn tránh khỏi những phiền phức, những lời nói không đáng nhận.
Diệp Nhàn nhàm chán đang ngồi soi gương trên bàn, khóe mắt liếc thấy Tô Vũ Đồng đi tới, hai mắt cô nheo lại.
Khóe môi cô khẽ cong lên, giơ tay ra phía trước chặn ngang Tô Vũ Đồng lại.
Tô Vũ Đồng nhìn thấy bản thân bị chặn lại thì giơ lên chiếc thẻ đang được đeo trên cổ cho người đối diện xem.
Diệp Nhàn thấy gương mặt Tô Vũ Đồng lạnh lùng, lại còn lấy thẻ nhân viên ra để nói chuyện với cô, trong lòng không chút thoải mái.
Cô phát ra một giọng nói đầy chua chát:
“Cô đừng tưởng giơ cái thẻ của bộ phận hậu cần ấy ra là có thể bước vào bộ phận quảng cáo chúng tôi!”
Bộ phận hậu cần nằm ở tầng tạp vụ của công ty, đừng nghĩ rằng có chiếc thẻ nhân viên trong tay là muốn chạy tới đâu cũng được.
Muốn đối đầu với cô ư, chưa đủ tư cách đâu!
Tô Vũ Đồng nhìn thấy cô ta ngạo mạn như vậy, cô chau mày nói:
“Bộ phận quảng cáo đang cần người giúp đỡ, giám đốc của cô mời bộ phận hậu chúng tôi tới giúp đỡ.
Tôi được yêu cầu tới đây, nếu cô có thắc mắc thì mời cô đi tìm giám đốc mà nói! Chó ngoan không chắn đường, mời tránh ra!”
Tiếp tân đáng nhẽ cần người nào biết giữ lễ phép cũng như thân thiện đảm nhiệm, còn cô ta dùng ánh mắt khinh thường để nhìn người như vậy thì chẳng cần phải nể nang làm gì!
Diệp Nhàn nghe thấy cô nói như vậy liền xanh mặt, giơ tay chỉ thẳng về phía trước, giọng nói đầy giận dữ:
“Bộ phận quảng cáo chúng tôi đều là những người tài giỏi, một kẻ nhàn rỗi như cô tới đây thì giúp được gì? Cũng chỉ là thay đổi nơi để làm tạp vụ thôi mà.
Nhưng vừa hay máy pha cafe trong phòng trà không còn rồi, cô xuống dưới siêu thị mua một ít đi, quay lại thì lấy chổi lau qua trước cửa cho tôi.”
Nhìn thấy cô ta đang muốn hạ nhục bản thân, Tô Vũ Đồng nhếch môi cười, nhếch mắt lên giọng điệu không hề khách khí mà nói:
“Đi làm còn có thời gian soi gương thì người rảnh rỗi nhất phải là cô mới đúng chứ nhỉ? Muốn sai tôi làm việc ư, cô đủ tư cách sao? Muốn uống cafe thì tự đi mua, sàn nhà thì tự lau đi, lương của công ty không dùng để nuôi mấy kẻ nhàn hạ như cô đâu! Có tin tôi lập tức đi tới nói với giám đốc của cô không?”
Tô Vũ Đồng nói xong cũng chẳng muốn phí lời thêm, đi thẳng vào phía trong của bộ phận quảng cáo.
“Cô!’’
Diệp Nhàn bị Tô Vũ Đồng chọc tức tới mức tự đá chân vào tường, do đang trong thời gian làm việc nên cô ta không thể đuổi theo cô để cãi nhau.
Trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Tô Vũ Đồng, cay nghiệt nói ra từng chữ:
“Đừng vội đắc ý, biến đi!
Tô Vũ Đồng tiến vào trong khu vực làm việc của bộ phận quảng cáo, đi thẳng tới phòng của giám đốc.
Do giám đốc quá bận nên sau khi biết được lý do cô tới đây liền sai thư kí đưa cô tới một tổ làm việc.
Thư kí nghe xong liền đưa Tô Vũ Đồng đi tới một tổ, trên đường đi còn cẩn thận giới thiệu tình hình hiện tại của bộ phận cho cô nghe.
Bộ phận quảng cáo của Hoa Thành có tất cả ba tổ, một tổ phụ trách quảng cáo các hạng mục trong tập đoàn, một tổ phụ trách các hạng mục bên ngoài, tổ còn lại phụ trách các công việc của công ty nghệ thuật Đại Kỳ.
Tổ thứ nhất và tổ thứ hai nằm trong cao ốc Hoa Thành, tổ thứ ba phân ra ở đài truyền hình Đại Kỳ.
Tô Vũ Đồng sau khi nghe xong anh giải thích về tình hình, thì ngay lúc đó nam thư ký cũng đã đưa cô tới nơi.
Lúc Tô Vũ Đồng tiến vào trong phòng làm việc của tổ thứ nhất, cô không ngờ tới đứng đối diện với cô lúc này lại là Lâm Na, bên cạnh còn có hai chị em thân thiết của cô ta.
Lúc cô nhìn Lâm Na thì Lâm Na cũng nhìn về phía cô.
Trước mặt thư kí của giám đốc cô ta làm bộ như không có chuyện gì ra, nhưng trong ánh mắt lại hiện rõ một ánh nhìn không chút thiện cảm đối với cô.
Tổ trưởng tổ thứ nhất do một người tên Diêm Tịnh đứng đầu, khí chất ngời ngợi.
Sau khi nghe xong thư ký giới thiệu rằng Tô Vũ Đồng tới để giúp đỡ thì không hề dè bỉu cô là người của bộ phận hậu cần tới mà nhẹ nhàng cười với cô tỏ ý làm quen, sau đó liền nói:
“Nào, tự giới thiệu bản thân một chút cho mọi người cùng biết đi.”
Tô Vũ Đồng thấy cô nhiệt tình như vậy liền có ấn tượng tốt đối với cô, kính cẩn cúi đầu chào, miệng nở một nụ cười tươi:
“Chào mọi người, tôi là Tô Vũ Đồng, sau này tôi sẽ làm việc ở đây, mong mọi người sẽ giúp đỡ.”
Tổ thứ nhất có tất cả mười một người, nghe thấy Tô Vũ Đồng giới thiệu như vậy thì ngoại trừ Lâm Na đi pha cafe ra ai cũng niềm nở chào hỏi với cô, tự giới thiệu bản thân cũng như tên tuổi cho cô nghe.
Tổ phó do một anh đeo kính cận vô cùng điển trai tên Hồ Hạ đảm nhiệm, khí chất cũng không kém so với chị tổ trưởng ban nãy.
Thấy Tô Vũ Đồng vẫn đứng ngây ở đó liền sắp xếp vị trí cho cô, chỉ tay về phía ghế trống bên cạnh Lâm Na rồi nói:
“Tiểu Tô, em ngồi ở đó đi.”
“Cảm ơn tổ phó.”
Tô Vũ Đồng cảm ơn Hồ Hạ xong liền đi tới vị trí của mình, bắt đầu công việc trang trí mà lúc nãy tổ trưởng đã giao cho cô.
Cô vừa mở máy tính lên thì Lâm Na bưng theo một ly cafe đi tới, nhìn thấy còn ba vị trí trống mà Tô Vũ Đồng lại được sắp xếp ngồi cạnh bên mình, cô lập tức không vui, giọng nói tỏ ý không hài lòng:
“Thật là phiền phức, chỗ này hôm nay sao lại có mùi quạ thối thế này, đen đủi quá đi!”
Nói xong liền đặt ly cafe trên tay xuống, nhấc lên một lọ xịt khử trùng xịt thật nhanh về phía Tô Vũ Đồng.
Một đồng nghiệp nam ngồi kế bên thấy cô làm như vậy cũng nhìn theo, gương mặt khó hiểu.
Chỉ có Dao Dao và Tuệ Hân mới biết Lâm Na đang nói điều gì.
Nhưng hai người họ cũng mặc kệ, không hề xen vào.
Tô Vũ Đồng biết Lâm Na làm như vậy là đang nhắm vào mình, cô ta muốn mượn gió bẻ măng.
Nếu như tan làm rồi mà cô ta vẫn dám làm với cô như vậy, cô nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.
Nhưng hôm nay mới là buổi đầu tiên cô tới đây, cô không muốn gây ấn tượng xấu trong mắt các đồng nghiệp khác, cũng không muốn tiếp tục để ý tới nữa nên chăm chú vào công việc của mình.
Chờ mãi mà không nhận được sự đáp trả nào, Lâm Na được đà xịt nhiều hơn, cuối cùng lại tự khiến bản thân hít phải mà ho sặc sụa.
Không chút được tức giận, cô ta chỉ biết nhìn Tô Vũ Đồng mà nhếch môi, sau đó nhăn nhó ngồi xuống vị trí của bản thân.
Công việc của bộ phận rất nhiều, mọi người hầu hư không có thời gian rảnh rỗi.
Tuy Lâm Na vẫn rất khó chịu với Tô Vũ Đồng nhưng trong lúc làm việc cũng không hề giở thêm trò gì với cô, bận bịu cho tới lúc tan làm.
“Chúng ta đã rất lâu rồi không cùng nhau tụ tập, nhân tiện hôm nay có đồng nghiệp mới, chi bằng tối nay chúng ta chọn một nơi nào đó cùng nhau liên hoan đi!” Hồ Hạ cười tươi, đưa ra đề nghị.
“Được thôi!”
Một đồng nghiệp nam tên Tiểu Ngô nhiệt tình, giơ tay tán thành.
Anh nói như vậy thì những đồng nghiệp khác cũng dần dần đồng ý theo.
Thấy tất cả các đồng nghiệp nam trong bộ phận đều vì Tô Vũ Đồng mà muốn đi ăn cơm cùng nhau, trong lòng Lâm Na vô cùng đố kỵ.
Lúc cô vào đây làm việc, bọn họ đều không hề tổ chức bất kì hoạt động nào tương tự như vậy cả! Dựa vào cái gì mà Tô Vũ Đồng lại trở nên đặc biệt như vậy chứ?
Cô ta càng nghĩ càng thấy tức, gương mặt tỏ rõ thái độ ganh ghét nói:
“Muốn ăn thì các người tự đi mà ăn, có cái thứ hôi hám bẩn thỉu này ám tôi cả ngày, thật sự muốn nôn ra mất, chẳng muốn ăn gì!”
Thấy rõ thái độ của Lâm Na, tuy rằng cô ta chỉ là đang ám chỉ Tô Vũ Đồng nhưng Hồ Hạ thấy vậy cũng tỏ rõ thái độ không vừa lòng, nghiêm túc nói:
“Cô không muốn đi không có ai bắt cô đi cả, nhưng cô nói như vậy rốt cuộc là có ý gì vậy?”
Biểu hiện hôm nay của Tô Vũ Đồng anh đều đã nhìn thấy cả, chăm chỉ nhanh nhẹn không nhiều lời, không biết tại sao Lâm Na lại không vừa lòng với cô ấy?
Nghe thấy câu hỏi của Hồ Hạ, Lâm Na bật cười, đáp lại:
“Tổ phó Hồ, đây không phải là ý kiến của riêng mình tôi, anh thử hỏi Dao Dao và Tuệ Hân đi, họ có đồng ý không?’’
Dao Dao và Tuệ Hân biết Lâm Na và Tô Vũ Đồng không ưa nhau, nhưng nghe thấy Lâm Na cũng nhắc tới tên mình, cả hai người nhìn nhau không biết nói gì.
Hồ Hạ không tin tất cả mọi người đều sẽ nghe theo Lâm Na, liền quay sang hỏi hai người còn lại: “Hai người có muốn đi cùng không?”
Dao Dao và Tuệ Hân luôn nghĩ rằng Tô Vũ Đồng là do nhờ có người đỡ phía sau mà vào được đây nên trong lòng tất nhiên cũng không muốn đắc tội với cô.
Nhưng cũng không muốn đánh mất mối quan hệ giữa họ và Lâm Na, ánh mắt hai người nhìn nhau như chỉ ý gì đó.
Dao Dao cười gượng giụ, từ trong ví tiền lấy ra bốn trăm tệ, rồi nói:
“Liên hoan là điều nên làm, đây là phần của chúng tôi, mọi người thay chúng tôi ăn vậy, dạo gần đây chúng tôi giảm cân.”
Không muốn đắc tội thì chỉ còn cách làm như vậy thôi.
Nghe thấy Dao Dao nói vậy, Tuệ Hân đứng gần đó cũng nhanh chóng gật đầu tán thành:
“Chúng tôi đến nước còn không dám uống nhiều nên mọi người ăn đi, chúng tôi đã hẹn thầy yoga rồi, lát nữa còn phải đi tập.”
Lâm Na tưởng rằng hai người họ sẽ theo phe cô, nhưng sau khi nghe thấy họ nói xong như vậy, sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó nhìn.
Cô trợn mắt nhìn về phía họ, giống như đang nhìn kẻ phản bội.
Họ làm như vậy là vì không muốn đắc tội với bên nào cả.
Vô dụng!