"Không phải, Niệm Niệm không ở cùng chỗ với em thì bị bắt cóc.
Con bị bắt cóc khi đang ở nhà.
Những người đó đã gây mê mấy người giúp việc ở nhà rồi đưa con đi mất rồi."
Niệm Niệm chính là thịt trên đầu quả tim của cô.
Nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì thì làm sao cô có thể sống tiếp được đây?
Tô Vũ Đồng xúc động nên nói năng trở nên lộn xộn.
Giọng nói của cô có hơi nghẹn ngào.
"Vũ Đồng, em đừng lo lắng quá.
Bây giờ, em mau về nhà đi, anh sẽ về ngay."
Mặc dù Mộ Diệc Thần cũng rất lo lắng, nhưng anh biết rằng mình không thể hoảng loạn vào lúc này được.
Nếu như anh mất kiểm soát thì Vũ Đồng sẽ càng tuyệt vọng.
Hiện tại, anh chính là chỗ dựa tinh thần cho cô.
“Được!”
Tô Vũ Đồng cúp điện thoại rồi nhanh chóng khởi động xe.
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy tay cô liên tục run rẩy, cô ấy cảm thấy rất có lỗi nói: "Vũ Đồng, để tớ lái xe cho."
Cũng là một người mẹ, cô có thể hiểu được tâm trạng của Vũ Đồng lúc này.
Tất cả những gì cô nghĩ đến bây giờ đều là Niệm Niệm.
“Được!”
Tô Vũ Đồng không hề từ chối, tâm tình của cô hiện rất rối rắm, trong lòng cũng lên xuống thất thường.
Trước đây, cô và Niệm Niệm đều đã từng bị bắt cóc, suýt nữa đã mất mạng.
Cô không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với cậu bé nếu cô không ở bên cạnh cậu.
Cậu bé vẫn còn nhỏ như vậy, tại sao những kẻ xấu xa lại ra tay đáng hận như thế?
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng đau khổ như vậy, Trần Nghiên Nghiên nhanh chóng đổi chỗ ngồi rồi khởi động xe quay trở về phía nhà họ Tô.
Khi họ về đến nhà, mẹ Trương ngay lập tức ôm Lạc Lạc tới gần và xin lỗi Tô Vũ Đồng: "Thưa cô chủ, tất cả là lỗi của tôi, tôi đã không chăm sóc cho cậu chủ Niệm Niệm thật tốt."
Khi những người giúp việc khác trong gia đình nhìn thấy bà ấy như vậy, tất cả bọn họ đều cúi đầu đầy có lỗi.
Tất cả đều do bọn họ vô dụng nên kẻ xấu mới đưa được cậu chủ đi.
Thấy mẹ Trương đang tự trách, Tô Vũ Đồng nói: "Mẹ Trương, việc này không thể trách mấy người được.
Hãy đưa tôi chìa khóa phòng giám sát."
Cô muốn xem những kẻ xấu đó trông như thế nào.
“Vâng.”
Mẹ Trương đáp lời, bà ấy đưa Lạc Lạc cho Trần Nghiên Nghiên rồi xoay người chạy đi lấy chìa khóa.
Lúc này, Mộ Diệc Thần vội vàng trở lại cùng Tiểu Dương và một vài vệ sĩ.
Khi Tô Vũ Đồng nhìn thấy Mộ Diệc Thần quay lại, cô đã nhào vào lòng anh rồi bật khóc.
Trần Nghiên Nghiên nhìn thấy Tô Vũ Đồng khóc đau khổ như thế, trong lòng cô cũng cảm thấy rất buồn.
Nếu không phải Vũ Đồng đi theo cô để lấy ảnh, Niệm Niệm đã không bị bắt cóc.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng khóc, ánh mắt anh đầy xót xa, vội an ủi: "Vũ Đồng, hãy tin tưởng anh.
Niệm Niệm sẽ không sao đâu."
Kẻ nào lại có can đảm như vậy, dám quang minh chính đại bắt cóc vào ban ngày.
Tô Vũ Đồng khóc không thành tiếng, cô chỉ biết gật đầu.
Đúng thế, Niệm Niệm của cô sẽ không có việc gì đâu.
"Cô chủ ơi, chìa khóa đây!"
Mẹ Trương chạy đến chỗ Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, bà ấy thở không ra hơi, đưa chìa khóa ra cho họ.
Tô Vũ Đồng nhanh chóng cầm lấy chìa khóa, cô nói với Mộ Diệc Thần: "Chúng ta đi phòng giám sát xem một chút."
Những chiếc máy theo dõi này là do Lâm Yên Nhiên mới lắp đặt.
Cô không ngờ rằng mình sẽ phải sử dụng chúng vào ngày hôm nay.
“Được!”
Mộ Diệc Thần cũng muốn xem kẻ nào đã đến đây bắt có Niệm Niệm.
Anh đi cùng Tô Vũ Đồng vào phòng giám sát, Trần Nghiên Nghiên lo lắng cho Niệm Niệm nên cũng lập tức đi theo.
Khi đến phòng giám sát, Tô Vũ Đồng nhanh chóng mở cửa, cô lao tới máy tính để mở máy xem hình ảnh giám sát.
Tua thời gian quay ngược lại hai giờ trước, hình ảnh hiển thị trên màn hình về cơ bản giống với lời kể của mẹ Trương.
Bảy người đàn ông xông vào nhà họ Tô một cách trắng trợn.
Đầu tiên bọn họ gây mê người bảo mẫu đang lau sàn nhà, sau đó chuyển mục tiêu sang mẹ Trương đang bế Lạc Lạc.
Vốn dĩ Niệm Niệm đã định chạy trốn nhưng cậu bé thấy mẹ Trương bị xô ngã khiến Lạc Lạc sắp ngã xuống đất nên cậu bé cố gắng hết sức chạy lại để đỡ cô bé.
Khi cậu bé đỡ được Lạc Lạc, cậu bé đã bị những người đó túm lấy.
Bọn họ dùng khăn bịt lên mặt khiến Niệm Niệm hôn mê.
Sau đó, bọn họ tùy ý đặt Lạc Lạc xuống đất và nhanh chóng đưa Niệm Niệm rời đi.
Nhìn thấy điều này, Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên đều khóc.
Hóa ra là Niệm Niệm bị bắt là vì Lạc Lạc.
Mộ Diệc Thần nhìn bảy người trên màn hình, ánh mắt anh tối lại.
Anh lạnh lùng nói với Tiểu Dương: "Những người này nhìn vẫn còn trẻ, không giống bọn lưu manh đầu đường xó chợ.
Ngay lập tức báo với cảnh sát và chuyển video cho phía cảnh sát."
"Rõ thưa Tổng giám đốc Mộ."
Tiểu Dương nói xong thì mau chóng lấy điện thoại ra.
Tô Vũ Đồng thấy vậy lập tức lo lắng nói: "Tiểu Dương chờ một chút."
Nghe được lời nói của cô, Tiểu Dương dừng lại.
Tô Vũ Đồng đưa mắt nhìn Mộ Diệc Thần nói: "Diệc Thần, cảnh sát sẽ chọc giận đến bọn họ không? Nếu bọn họ làm gì tổn thương đến Niệm Niệm thì sao?"
Niệm Niệm không thể xảy ra chuyện gì cả.
Bảy người vừa rồi nhìn rất hung bạo, bọn họ còn trẻ nên khí thế rất hung hăng, nhỡ đâu ...
Tô Vũ Đồng càng nghĩ về nó thì cô càng trở nên sợ hãi.
Thấy cô lo lắng, Mộ Diệc Thần nói: "Vũ Đồng, em nghe anh nói, bọn bắt cóc còn chưa gọi điện thoại tới.
Vậy trong khoảng thời gian này, chúng chắc chắn sẽ không làm gì khiến cho Niệm Niệm bị thương.
Lúc này, chúng ta nhất định phải tìm được bọn chúng."
Khi Tô Vũ Đồng nghe thấy vậy mới hiểu hóa ra là Mộ Diệc Thần yêu cầu Tiểu Dương báo cảnh sát vì điều này.
Cô cũng không ngăn cản nữa.
Thấy vậy, ngay lập tức, Tiểu Dương gọi điện thoại báo cảnh sát như lời của Mộ Diệc Thần, sau đó anh ta gửi video.
Cảnh sát nhận được báo cáo của Tiểu Dương, biết rằng con trai của Mộ Diệc Thần đã bị bắt cóc.
Bọn họ nhanh chóng thông báo cho cảnh sát trưởng.
Cảnh sát trưởng không dám chậm trễ, lập tức ra lệnh cho các cảnh sát làm nhiệm vụ.
Sau khi đối chiếu chân dung, bọn họ nhanh chóng xác định được mấy người đó là ai.
Cảnh sát trưởng lập tức gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần, kính cẩn báo cáo: "Anh Mộ, chúng tôi đã phát hiện ra bảy người bắt cóc cậu chủ, bọn họ đều là đầu gấu ở mấy trường học trong khu An Nam.
Tôi đã phái người đi tới đó bắt bọn họ.
"
Những người này học hành không tốt, ngày nào cũng chơi bời lêu lổng ở bên ngoài, gây mất trật tự.
Bởi vì từng đánh nhau phải vào sở cảnh sát.
Thế nên mới có thể tra ra nhanh như vậy.
Khi Mộ Diệc Thần nghe nói rằng những kẻ bắt cóc hóa ra là là một nhóm học sinh hư hỏng, anh đã rất tức giận, anh nói với cảnh sát trưởng: “Mọi người vất vả rồi.” Sau đó anh cúp điện thoại.
Hiện tại, mấy học sinh này thật đúng là không biết trời cao đất dày thế nào.
Vậy mà bọn họ lại dám có suy nghĩ xấu với con trai của anh.
Chờ một chút xem anh cho người xử lý bọn chúng như thế nào.
Tô Vũ Đồng thấy anh cúp điện thoại thì vội vàng hỏi: "Diệc Thần, thế nào rồi, bọn họ có tìm được Niệm Niệm không?"
Mộ Diệc Thần biết rằng cô đang rất lo lắng, anh trả lời: "Nhanh thôi, bây giờ bọn họ đã đi bắt đám côn đồ đó rồi."
Ngay khi Tô Vũ Đồng nghe thấy thì trái tim đang treo lơ lửng của cô hơi hạ xuống, cô vội nói với Mộ Diệc Thần: "Vậy chúng ta đến đồn cảnh sát đón Niệm Niệm đi."
Chắc giờ cậu bé đang rất sợ, cô muốn đến an ủi cậu bé.
“Được!”
Mộ Diệc Thần cũng muốn mau chóng đi gặp con trai.
Anh nói xong thì đưa Tô Vũ Đồng ra ngoài.
Tiểu Dương thấy vậy thì cũng nhanh chóng đi theo.
Trong xe, Tô Vũ Đồng đứng ngồi không yên nhìn về phía trước, cô lo lắng nắm chặt tay lại.
Cô hy vọng có thể nhanh chóng đến sở cảnh sát để gặp Niệm Niệm.
Thấy cô lo lắng như vậy, Mộ Diệc Thần nắm lấy tay cô khẽ xoa: "Đừng lo lắng, cảnh sát nhất định sẽ bắt được những người đó và giải cứu Niệm Niệm."
Cũng chỉ là mấy tên côn đồ thôi, cảnh sát chắc chắn có thể xử lý được.
“Ừ.”
Tô Vũ Đồng gật đầu, nhưng cô vẫn thấy lo lắng.
Khi họ đến sở cảnh sát Giang Thành, cảnh sát vừa mới bắt giữ xong những học sinh đầu gấu đó.
Tô Vũ Đồng đã xem video nên nhận ra bọn họ, thấy bọn họ đều xuống từ xe cảnh sát nhưng vẫn không thấy Niệm Niệm đâu, cô lập tức nhìn sang một viên cảnh sát, lo lắng hỏi: "Con trai của tôi đâu rồi?"