Mộ Diệc Thần nghe xong lời cô nói, anh chăm chú ngắm nhìn cô, ánh mắt cô vẫn kiên định không thay đổi, rồi mới nói một câu:
“Đề nghị của cô tôi đồng ý, nhưng tôi có một điều kiện, cô nhất định phải xử lý sạch sẽ những bức hình đã chụp trộm kia đi.”
Mộ Diệc Thần từ trước tới nay chưa bao giờ là để mình thiệt thòi trong bất kì một thương vụ mua bán nào!
Nghe thấy Mộ Diệc Thần nói như vậy, Tô Vũ Đồng lập tức gật đầu:
“Tổng giám đốc Mộ xin anh yên tâm, tôi sẽ xóa ngay!”
Nói xong, cô rút điện thoại ra, trước mặt Mộ Diệc Thần liền xóa hết tất cả những bức ảnh.

Ngau sau đó bằng một thái độ vô cùng chân thành và cảm kích mà nói với anh một câu:
“Cảm ơn Tổng giám đốc Mộ đã cho tôi cơ hội này, cô nhất định sẽ làm việc thật tốt, không để phụ lòng anh.”
Thấy cô giữ chữ tín như vậy, Mộ Diệc Thần xoa xoa tay, lạnh lùng mà nói: “Cô đi được rồi!”
“Vâng!”
Tô Vũ Đồng nói xong, ngay lập tức quay người tiến vào phòng thay đồ.
Mộ Diệc Thần nhìn thấy cô đi vào trong phòng, lông mày khẽ chau lại, không vui hỏi: “Cô muốn làm gì?”
Cô tại sao vẫn chưa đi?
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng nói đầy chất vấn của anh, sợ anh hiểu nhầm bản thân lại có ý đồ gì, lập tức giải thích:
“Đồ trên người tôi lúc này không thuộc về tôi, tôi phải thay quần áo của mình.”
Giữa cô và Mộ Diệc Thần không hề có bất cứ quan hệ nào, đồ của anh cô cũng không thể mang đi được chẳng phải sao?
Mộ Diệc Thần thấy cô nói như vậy, thần sắc lại càng lạnh hơn:
“Đồ mà tôi đã tặng đi, trước nay chưa bao giờ nhận lại.”
Chỉ một câu nói nhưng đã hàm chứa hết ý của nó, anh không cần những thứ này.
“Tôi cũng không thể vô duyên vô cớ mà nhận đồ của người khác.”
Tô Vũ Đồng thẳng thắn từ chối, cô không muốn dính dáng bất cứ thứ gì với người đàn ông này.

Mục đích tiếp cận anh của cô, chỉ là vì con.
Tô Vũ Đồng nói xong không nhìn anh thêm nữa, đi thẳng vào phòng thay đồ tháo trang sức, trong lúc đi ra chợt phát hiện Mộ Diệc Thần đã đi mất từ lúc nào.

Cô cúi đầu nhìn vào thứ đồ trị giá cả trăm ngàn trong tay, không thể nhẫn nhịn, chỉ còn cách nhấc khỏi phòng khách sạn.
Nhìn thấy Tô Vũ Đồng xách ba chiếc hộp long lanh trở về, Trần Nghiên Nghiên đang chơi điện tử với Thôi Chấn Hi lập tức chạy tới bên cô:
“Vũ Đồng, thứ gì vậy, hộp đẹp thế!”
Tô Vũ Đồng không biết làm sao đành cười nhẹ, nói: “ Đồ dạ tiệc đó.”
Tất cả con gái trên thế gian này đều vô cùng hứng thú với lễ phục, Nghiên Nghiên cũng không ngoại lệ, hưng phấn mà nhảy cẫng lên:
“Có thể xem được không?”
Hộp đẹp như vậy nhất định trang phục cũng sẽ rất đẹp cho mà xem.
“Ừ, được.”
Nghiên Nghiên hôn nhẹ lên má cô giống như chị em gái vậy, cô muốn xem thì tất nhiên cô cũng sẽ không nhỏ mọn, nói rồi lần lượt lấy ra.
Trần Nghiên Nghiên sau khi xem xong thì không khỏi kinh ngạc, mắt chữ A mồm chữ O, kích động nói:
“Trời ơi Vũ Đồng, cậu phát tài rồi! Đẹp quá đi!”
Tiếng trò chơi của cô vẫn đang được mở, Thôi Chân Hi sau khi nghe xong cũng không khỏi hiếu kì mà hỏi:
“Phát tài? Vũ Đồng phát tài cái gì thế?”
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy giọng điệu tò mò của Thôi Chấn Hi, lập tức nói vào trong điện thoại:
“Thật sự không thể diễn tả được hết vẻ long lanh của nó, quá xa so với mức tượng tưởng của tớ rồi.

Cậu thoát ra khỏi trò chơi, tớ gọi video cho cậu, rồi tự xem lấy.”
Những thứ này trước nay cô chưa hề được chạm vào, chỉ được nhìn thấy trên sách báo hay tạp chí.

Cô không nhớ rõ tên của nó nhưng biết rằng nó có giá rất cao và đều là những sản phẩm mới được ra mắt.
Thôi Chấn Hi sau khi nghe xong lời khen ngợi của Trần Nghiên Nghiên thì không thể chịu được nữa, quá tò mò nên ngay lập tức thoát khỏi trò chơi, không chờ Nghiên Nghiên gọi tới mà ngay lập tức gọi qua.

Lúc cô nhìn thấy Nghiên Nghiên quay tỉ mỉ từng thứ đồ mà Vũ Đồng mang về, cũng không kiềm chế được sự phấn khích trong lòng mà la lên.
“Trời ơi, Vũ Đồng, chiếc váy đó chẳng phải là mẫu thiết kế cao cấp của REAL sao? Huhu tớ rất thích nó nhưng vẫn chưa mua được.

Cậu mua ở đâu thế? Còn nữa đôi giày kia, đó là bản giới hạn trên thế giới chỉ có đúng hai mươi đôi mà thôi!”
Thôi Chấn Hi kích động tới mức điên cuồng, kéo theo Trần Nghiên Nghiên cũng không hề kém hơn, nhìn vào Vũ Đồng chờ đợi đáp án.
Nhìn thấy hai người họ kinh ngạc như vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng không biết phải làm sao, đành kể hết chuyện xảy ra trong buổi tối hôm nay cho họ nghe.
Thôi Chấn Hi và Trần Nghiên Nghiên sau khi nghe xong Vũ Đồng kể chuyện, liền nổi giận không ngừng mắng nhiếc hai mẹ con nhà Lâm Yên Nhiên.
Thôi Chấn HI kích động nói trước: “Hai mẹ con nhà Lâm Yên Nhiên đúng chẳng là cái thứ gì! Lòng lang dạ sói!”
Trần Nghiên Nghiên cũng bổ sung ngay sau đó: “Đúng thật, họ đúng là không sợ quả báo, ông trời có mắt thôi, dám đối xử như vậy với Vũ Đồng chúng ta sao?”
“Vũ Đồng loại người như thế có chửi cũng không hết tức được, hay là để tớ gọi mấy người tới xử lý bọn họ.

Cậu muốn tớ đánh gãy tay hay chặt đứt chân?” Gương mặt Thôi Chấn Hi đầy phẫn nộ, hận tới mức chỉ muốn ngay lập tức đi tới nhà họ Tô thay Vũ Đồng trả thù.
Tô Vũ Đồng sau khi nghe hai người họ nói vậy thì trở nên lo lắng:
“Thật sự không cần làm thế đâu, dù sao họ cũng chưa thể làm gì được tớ.

Thù này sẽ nhất định có ngày tớ báo lại.”

Ý này của Chấn Hi quả thực cũng rất hay, nhưng dù sao cũng không bằng tự tay báo thù.

Mọi đắng cay đau khổ mà cô đã chịu từ bé cho tới nay, cô nhất định sẽ trả lại hết.
Thôi Chấn Hi nghe thấy cô nói như vậy, gật gật đầu:
“Thôi được, nhưng cậu nhất định phải nhớ rằng không có chuyện gì phải sợ cả, chúng tớ sẽ luôn là hậu tuân vững chắc nhất! Nếu như họ dám làm chuyện gì quá đáng với cậu thì phải nói với tớ, tớ sẽ lập tức bay đến bảo vệ cậu!”
Lúc cô mới được đưa vào bệnh viện tâm thần, nếu như lúc ấy không có sự trợ giúp của Vũ Đồng thì chắc chắn từ lâu cô đã sớm phát điên mất rồi, cũng chẳng thể chờ tới lúc anh trai đánh bại được mẹ kế mà cứu cô ra.

Và cũng kể từ lúc đó cô đã tự thề rằng ai dám làm hại tới Vũ Đồng, cô nhất định sẽ không bỏ qua.
Tô Vũ Đồng thấy cô như vậy, trong lòng không khỏi cảm kích: “Ừ, tớ sẽ làm vậy!”
Nghe xong lời cô nói, Thôi Chấn Hi mới tạm yên tâm, chuyển chủ đề sang chuyện khác:
“Vậy đống đồ mà Mộ Diệc Thần tặng cậu định xử lý thế nào?”
Trần Nghiên Nghiên nghe thấy Thôi Chấn Hi nói vậy cũng liếc nhìn về phía Tô Vũ Đồng.

Ai không biết Mộ Diệc Thần đã gây ra tổn thương lớn thế nào cho Vũ Đồng, nhưng cô thì biết rất rõ.
Tô Vũ Đồng nhìn lên bàn, nhẹ giọng nói: “ Tớ định mai sẽ mang đến công ty trả lại.”
Thôi Chấn Hi vội vàng nói:
“Sao lại phải trả, cậu đã vì anh ta mà chịu biết bao khổ nhục, chỗ đồ này có đáng là gì?”
Tô Vũ Đồng đã vì Mộ Diệc Thần mà sinh em bé, hơn nữa lúc đó còn bị mất máu trầm trọng, suýt chút nữa sẽ mất mạng.

Sức khỏe của cô lúc đó yếu tới mức chỉ cần hắt xì một hơi còn có thể ngã xuống.

Lúc đó cô vẫn đang ở Seoul, Hàn Quốc, nếu không phải nhờ cô ngày ngày nhờ người hầm canh dưỡng mang tới, thì giờ đây cô đã chẳng còn sức mà đứng ở đây nữa rồi, chút nhỏ mọn này thì đáng là bao?
Tô Vũ Đồng nghe thấy Thôi Chấn Hi nói như vậy bèn nhìn về phía Nghiên Nghiên.

Trần Nghiên Nghiên là một cô gái giản dị, cô không nhận định rằng tiền bạc có thể bù đắp điều gì, nên đành nói:
“Tớ nghĩ rằng vẫn là nên trả lại cho anh ta, chúng ta không phải là những kẻ tham của!”

Thôi Chấn Hi nghe thấy Nghiên Nghiên nói như vây, day day trán rồi thở dài:
“Quả thực nể phục các cậu rồi.

Đối với loại đàn ông tiêu tiền như nước thì họ chẳng quan tâm tới chút đồ này đâu, tại sao lại không cần làm gì? Anh trai tớ tùy tiện tặng một người phụ nữ còn hơn cả thế này nữa, làm người không nên cứng nhắc quá đâu!”
Nghe xong lời Thôi Chấn Hi, Tô Vũ Đồng nhìn vào màn hình điện thoại cười mỉm:
“Anh trai cậu tặng bạn gái là lẽ dĩ nhiên, còn tớ và anh ấy thì chẳng là gì cả.”
Nếu như bắt cô phải gọi tên mối quan hệ này thì chắc có lẽ cũng chỉ có thể coi cô là mẹ của con trai anh.
Nói thật ra thì buổi tối hôm đó của năm năm trước đều không phải do họ tự nguyện, Mộ Diệc Thần cũng không hề có nghĩa vụ phải có trách nhiệm với cô.

Tất cả đều là sự sai lầm của mẹ con nhà Lâm Yên Nhiên!
Thôi Chấn Hi nghe xong Tô Vũ Đồng nói, cặp lông mày đẹp khẽ chau lại, miệng nở một nụ cười nham hiểm: “Bạn thân yêu, vậy cậu có thể nói cho tớ biết tên Mộ Diệc Thần đó rốt cuộc đẹp trai hay không?”
Cô đã từng giúp Tô Vũ Đồng tìm rất nhiều tài liệu về Mộ Diệc Thần, nhưng chưa một lần tìm thấy bức ảnh nào về anh.

Giờ đây cô thật sự rất tò mò rốt cuộc anh ta trông thế nào.
Nghe tới đây, trong đầu Tô Vũ Đồng ngay lập tức hiện ra gương mặt khôi ngô, tuấn tú của Mộ Diệc Thần, rất nhanh sau đó từ góc độ mỹ quan của bản thân mà trả lời:
“Rất đẹp trai, từ trước tới nay tớ chưa hề gặp ai đẹp trai như vậy.

Mấy chàng minh tinh điện ảnh cũng không thể sánh tới được.”
Hơn nữa thân hình cũng rất hoàn mỹ, gout thời trang thời thượng càng tôn lên vẻ điển trai của anh.

Nếu như không phải tính khí của anh có phần khó chịu thì chắc chắn sẽ vô cùng hoàn hảo.
Thôi Chấn Hi sau khi nghe xong Tô Vũ Đồng nói vậy vội vàng nhếch cặp mắt tinh khoái của mình lên: “Đã đẹp trai như vậy thì cậu còn do dự gì nữa? Tiến lên, dùng mọi cách để trở thành bạn gái của anh ta, như vậy cậu vừa dễ dàng tìm lại con trai, lại có thể châm kích Tô Vũ Nồng.

Quá tốt còn gì!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play