Nghe được lời nói của Tô Vũ Đồng, Trần Nghiên Nghiên liền lau nước mắt trên mặt: “Được rồi, tớ nghe lời cậu, tối nay tớ sẽ nói chuyện với anh ấy."
Không cần biết kết quả sẽ ra làm sao, nhưng cô ấy cũng phải nói một lần.
Cô ấy nhất định phải biết, tại sao anh lại đối xử với cô như vậy?
Thấy cô ấy đã tỉnh táo trở lại, Tô Vũ Đồng nói với Trần Nghiên Nghiên: "Cậu đưa Lạc Lạc cho tớ đi, tớ đưa con bé và Niệm Niệm đi ngủ.”
Nếu Nghiên Nghiên đã muốn nói chuyện với Thiếu Dương, vậy thì về sau cô cũng không cần lo lắng gì nữa, cô sẽ giúp cô ấy chăm sóc tốt Lạc Lạc, để cô ấy có thể nghĩ thông suốt mọi chuyện.
Trần Nghiên Nghiên biết Tô Vũ Đồng muốn giúp cô chăm sóc Lạc Lạc là có ý gì.
Cô ấy rất cảm kích Tô Vũ Đồng, nói với cô một lời cảm ơn: "Cảm ơn Vũ Đồng."
Đưa Tiểu Lạc cho cô, vậy lúc cô ấy nói chuyện sẽ không bị làm cho phân tâm.
Tô Vũ Đồng nói: "Được rồi, đưa Tiểu Lạc cho tớ, Thiếu Dương sắp trở lại rồi."
Giữa hai người bọn cô thì cần gì phải nói cảm ơn chứ.
"Ừm."
Trần Nghiên Nghiên gật đầu, quay người và đưa Tiểu Lạc đang ngủ giao cho Tô Vũ Đồng.
Sau khi đón lấy đứa trẻ, Tô Vũ Đồng nói với Trần Nghiên Nghiên: "Vậy tớ về phòng đây."
"Được."
Trần Nghiên Nghiên gật đầu một cái.
Ngay khi Tô Vũ Đồng ôm Cung Tiểu Lạc vào phòng ngủ thì Cung Thiếu Dương trở về nhà.
Tô Vũ Đồng nghe thấy động tĩnh, cô liền đặt Tiểu Lạc bên cạnh Niệm Niệm, lấy bộ đồ ngủ rồi đi vào phòng tắm.
Chuyện vợ chồng bọn họ nói đến là chuyện thầm kín giữa hai người, cô không có quyền nghe trộm.
Sau khi Cung Thiếu Dương vào nhà, anh ấy đi chậm lại, đi về phía phòng ngủ chính như thường lệ, nhẹ nhàng vặn khóa cửa rồi bước vào, sau khi nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên nằm trên giường xong, anh ta không ở lại mà định xoay người rời đi.
Vừa định bước ra khỏi cửa phòng ngủ, đèn trong phòng ngủ bật sáng, giọng nói của Trần Nghiên Nghiên từ phía sau truyền đến: "Anh đi đâu vậy?"
Trái tim Cung Thiệu Dương hơi thắt lại, quay người rồi nhìn cô ấy nói: “Anh sợ đánh thức đứa nhỏ rồi lại ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em.
Anh đến phòng sách ngủ là được."
Bây giờ, anh ấy chỉ có thể giải thích với cô áa như vậy.
Kể từ khi ngủ nhầm với người khác đêm đó, anh ta cảm thấy mình thật bẩn thỉu, không đáng được ngủ bên cạnh Nghiên Nghiên.
Nghe được lời giải thích của anh ấy, Trần Nghiên Nghiên cười khổ hỏi: "Thiếu Dương, em còn yêu anh không?"
Đêm nay đứa nhỏ không có ở đây, cái cớ này anh ấy đã dùng nhiều lần rồi.
Anh ta rõ ràng không muốn chạm vào cô ấy!
Đột nhiên nghe được câu hỏi của Nghiên Nghiên, Cung Thiếu Dương trở nên căng thẳng, nhưng giọng điệu lại chắc nịch: "Yêu, đương nhiên là anh yêu em!"
Nếu không phải vì yêu cô ấy thì cảm giác tội lỗi của anh ấy đến từ đâu chứ?
Trong lòng anh ấy, cô ấy sạch sẽ thuần khiết như vậy, mà anh ấy lại không muốn vết nhơ của mình làm vấy bẩn tình yêu giữa bọn họ.
"Nếu anh còn yêu em thì đêm nay anh đừng đi đâu cả!"
Sau khi Trần Nghiên Nghiên nói ra điều này, cô ấy liền cởi đồ ngủ ra, cơ thể trần trụi đứng trước mặt Cung Thiếu Dương.
Cung Thiếu Dương không có cách nào đối mặt với Nghiên Nghiên, vì vậy anh ấy mới buộc phải ngủ ở phòng sách.
Bây giờ, nhìn thấy Nghiên Nghiên làm như vậy, trái tim của anh ấy như bị ném vào lửa, bị tra tấn vô cùng đau khổ.
Anh ấy lo sợ cô ấy sẽ bị cảm lạnh liền lập tức bước tới giúp cô mặc đồ ngủ.
Nhìn thấy anh bước tới, nhưng không phải để ân ái với mình mà chỉ là để giúp cô ấy mặc quần áo, trái tim của Trần Nghiên Nghiên như bị bóp nghẹt đến khó thở, nước mắt liền tuôn rơi.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy cô ấy khóc, trái tim anh ấy đau đớn tựa như bị ai đó cứa vào.
Anh ấy rất muốn ôm cô ấy, nhưng anh ấy không thể nào giơ tay lên được.
Khẽ siết chặt nắm tay, anh ấy xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ chính.
Anh ấy không dám nói cho cô ấy biết lý do thực sự.
Anh ấy thực sự không dám, anh ấy không thể chịu nổi phản ứng của cô ấy sau khi biết sự thật.
Bây giờ tất cả những gì anh ấy có thể làm là tránh né.
Ở nhà, anh ấy không tránh được thì chỉ đành ra ngoài tránh.
Trần Nghiên Nghiên thấy anh ấy không nói gì mà cứ thế bỏ đi, lòng cô trở lên lạnh lẽo, nước mắt rơi xuống, đôi chân không lực mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Tô Vũ Đồng nghe thấy tiếng chuông cửa thì lập tức đi ra.
Cô nhìn thấy Cung Thiếu Dương đóng cửa rời đi, cô lập tức quay đầu nhìn về hướng phòng ngủ chính, chỉ nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên đang ngồi trên mặt đất, vẻ mặt cô ấy đầy đau khổ, khuôn mặt đầy nước mắt, cả người đờ đẫn.
"Nghiên Nghiên!"
Tô Vũ Đồng bị dọa đến sợ hãi, cô chạy đến ôm cô ấy rồi dìu cô ấy đứng dậy.
Trần Nghiên Nghiên nhìn cô, vừa khóc vừa nói: "Vũ Đồng, anh ấy không cần tớ! Tớ phải làm gì đây?"
"Không đâu, hai người có con rồi, làm sao có chuyện anh ấy không cần cậu được?"
Cô vẫn không tin rằng đây là việc Thiếu Dương có thể làm ra, vì vậy cô nhanh chóng an ủi Nghiên Nghiên.
Trần Nghiên Nghiên tiếp tục khóc: "Nhưng anh ấy đi rồi!"
Cô ấy đã chủ động như vậy rồi mà anh vẫn không muốn đối với một người phụ nữ mà nói thì đây chính là một đòn chí mạng.
Tô Vũ Đồng không đành lòng nhìn Nghiên Nghiên đau lòng như vậy, lập tức nói: “Cậu chờ ở đây, tớ lập tức kêu anh ta trở về.”
Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.
"Vũ Đồng! Đừng đi!"
Trần Nghiên Nghiên vừa khóc vừa hét lớn.
Nếu trái tim của một người đàn ông bay đi thì cái còn lại chỉ là một cái vỏ bọc.
Tấm thân này của cô ấy còn có thể làm gì được nữa đây?
Tô Vũ Đồng không nhìn lại, trực tiếp ở cửa xông ra ngoài.
Tại sao Thiếu Dương lại như vậy? Tối nay, cô phải hỏi cho rõ ràng mọi chuyện!
Vừa xuống lầu, Tô Vũ Đồng liền nhìn thấy Cung Thiếu Dương lái xe rời đi, cô lập tức chạy đến xe của mình.
Mười hai giờ đêm, trên đường vẫn còn rất nhiều xe cộ qua lại, nhưng bởi vì Tô Vũ Đồng lái chiếc Ferrari màu đỏ nên Cung Thiếu Dương nhìn lướt qua gương chiếu hậu thì vẫn có thể nhìn thấy cô đi theo sau.
Trong lòng anh ta không muốn đối mặt, không muốn bị Tô Vũ Đồng vượt qua nên lập tức tăng tốc.
Tô Vũ Đồng mới lái chiếc Ferrari được vài ngày, tình trạng chiếc xe vẫn chưa được tìm hiểu kỹ càng, ngay lập tức khi anh ấy vừa tăng tốc thì cô đã mất dấu.
Cô đạp phanh, tức giận vỗ tay lái, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Mộ Diệc Thần.
Nửa đêm, Mộ Diệc Thần vẫn chưa ngủ, mải mê xem những bức tranh về lâu đài cổ, anh muốn chọn một bức mơ mộng nhất.
Ngay khi anh vừa chọn được một bức thì điện thoại đổ chuông.
Anh cúi đầu thì thấy Tô Vũ Đồng gọi đến, khóe miệng hơi cong lên, anh bấm nút trả lời: "Nhớ anh rồi sao?"
Tô Vũ Đồng không quan tâm lời nói của anh, nói thẳng: "Diệc Thần, em có chuyện muốn nói với anh."
Lúc nửa đêm nửa hôm, thấy cô gọi điện thoại tới không phải vì nhớ mình mà vì có chuyện muốn nói, Mộ Diệc Thần cảm thấy mình không được yêu thương nữa: "Có chuyện gì vậy?"
"Tìm người theo chân Thiếu Dương!"
Kỹ thuật của cô không tốt nhưng không có nghĩa là người của Mộ Diệc Thần không tốt.
Chuyện của Nghiên Nghiên thì cũng là chuyện của cô, cô phải giúp cô ấy tìm hiểu xem rốt cuộc Cung Thiếu Dương đang làm cái quái gì!
Mộ Diệc Thần vừa nghe thấy Tô Vũ Đồng bảo anh truy tìm tung tích của Cung Thiếu Dương, anh cũng không hỏi nhiều mà lập tức trả lời: "Được rồi!"
Nghe được lời đáp ứng dứt khoát như vậy, trong lòng Tô Vũ Đồng có chút hoang mang, hỏi: "Anh ấy là anh trai em tốt của anh, anh không tò mò vì sao em lại bảo anh tìm người đi theo dõi anh ấy sao?"
Đáy mắt Mộ Diệc Thần lộ ra nụ cười dịu dàng, trả lời qua điện thoại: "Chỉ cần là điều em muốn, anh sẽ đáp ứng hoàn toàn.”
Đừng nói đến việc truy tìm tung tích Thiếu Dương, mà ngay cả khi cô muốn trái tim của anh thì anh cũng không chút do dự mà lấy nó ra cho cô.
Trong lòng Tô Vũ Đồng có chút ấm áp, nói: "Tự dưng em thấy nhớ anh rồi!"
Bây giờ, anh thực sự khiến cô ngày càng cảm động rồi.
Cô bỗng thấy thật hạnh phúc.
Nghe được cô nói nhớ mình, hai mắt Mộ Diệc Kỳ sáng lên, giống như được tiếp thêm máu, hưng phấn hỏi: "Em ở đâu, anh tới đón em."
Tô Vũ Đồng nói: "Anh đừng tới, em phải ở bên cạnh Nghiên Nghiên.
Tên khốn Cung Thiếu Dương đó không biết đã nói gì với cô ấy mà khiến cô ấy đau lòng đến vậy."
Lúc này, cô làm sao có thể về nhà được?
Cô sẽ phải ở cạnh an ủi cô ấy.