Tô Vũ Đồng cười đáp: “Mẹ nói đúng ạ.”
Viên mãn, đây là chuyện mà một năm trước có nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Bà Mộ thấy Tô Vũ Đồng đồng ý, bèn lấy ra một cái hộp khác đặt lên bàn, nói với cô: “Vũ Đồng à, các con có hơn bốn mươi ngày để chuẩn bị cho hôn lễ thôi, vậy nên món đồ mà con để cho mẹ cất giữ, có phải cũng nên được trả cho con rồi không?”
Nghe mẹ chồng nói vậy, Tô Vũ Đồng lập tức biết trong hộp là cái gì.

Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, “Vâng” một tiếng, rồi sau đó nhận lấy thẻ đen và chìa khóa chiếc Ferrari của mình.
Nếu đã quyết định sẽ tổ chức hôn lễ thì lễ hỏi kia cũng cần phải lấy lại.
Mộ Diệc Thần thấy cô thoải mái như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên, nở một nụ cười hài lòng.
Cuối cùng cô cũng đã chấp nhận được đồ của nhà họ Mộ rồi, cảm giác được công nhận này thật tốt.
Bà Mộ đưa được lễ hỏi đến tay người nhận xong, cũng coi như trút được tâm sự, mỉm cười nói: “Hai đứa bận cả ngày rồi, nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, mẹ ngủ ngon.” Tô Vũ Đồng cười với bà Mộ một tiếng.
“Ngủ ngon.”
Bà Mộ nhẹ nhàng cười đáp, rồi đứng dậy đi lên lầu.
Cả phòng khách lớn như vậy chỉ còn lại Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần.
“Vũ Đồng, bây giờ anh đang cảm thấy rất vui vẻ, em có vậy không?”
Trên mặt Mộ Diệc Thần là vẻ rạng rỡ hạnh phúc, khiến người nhìn có cảm giác như đắm chìm trong gió xuân.
Tô Vũ Đồng thấy anh vui như vậy cũng gật đầu cười với anh một cái.
Đương nhiên là cô thấy vui rồi.

Trên có mẹ chồng tốt, dưới có con cái đáng yêu, người ở bên cạnh cùng trải qua cuộc sống này lại là người mình yêu, cô còn gì không hài lòng nữa chứ?
Khóe mắt Mộ Diệc Thần hơi nhếch lên, hỏi: “Ngày cưới cũng chọn rồi, em muốn chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới thế nào?”
Tô Vũ Đồng cười nói: “Xem anh làm thế nào.”
Cô tin rằng anh nhất định sẽ không làm cô thất vọng.
Không phải là anh nói bọn họ có thần giao cách cảm sao?
Vậy chuyện hôn lễ cứ giao cho anh là được rồi, còn cô chỉ đợi làm cô dâu thôi.
“Được.”
Mộ Diệc Thần trả lời rất dứt khoát, thật ra anh đã có kế hoạch từ lâu rồi.
Anh quyết định sẽ tổ chức hôn lễ kiểu cổ, xây dựng nên một câu chuyện cổ tích dành riêng cho Tô Vũ Đồng, để cô có thể gả đi như một cô công chúa.
Tô Vũ Đồng thấy anh trả lời nhanh như vậy, cười nói: “Vậy em sẽ rửa mắt chờ.”
Mộ Diệc Thần cười trả lời: “Cam đoan là em sẽ hài lòng.”
Ngày hôm sau, Mộ Diệc Thần bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của cả hai người.

Anh sắp xếp cho bên bộ phận quảng cáo của Hoa Thành tạm thời không nhận dự án bên ngoài, chuyên tâm làm dự án của anh, giúp anh thiết kế cho hôn lễ.
Mộ Diệc Thần rất bận, nhưng Tô Vũ Đồng lại rất rảnh rỗi.

Cuối tuần không có việc gì làm, cô bèn dẫn Niệm Niệm tới chỗ Trần Nghiên Nghiên chơi.
Ctl lớn lên rất nhanh, mới được hai tháng, nhìn có vẻ rất đáng yêu.

Đặc biệt là đôi mắt kia nhìn chẳng khác gì những ngôi sao trên trời.
Niệm Niệm rất thích Lạc Lạc, cứ ôm dính lấy cô bé, Lạc Lạc dường như cũng rất thích Niệm Niệm, cứ nhìn chằm chằm vào cậu bé, không khóc không quấy.
Lúc Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nói chuyện trên trời dưới bể, Lạc Lạc tiểu ra quần, Niệm Niệm cũng học theo cách thím Nguyệt làm, dùng khăn ướt thấm sạch cho Lạc Lạc, sau đó thay một cái quần mới cho cô bé.
Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên trông thấy cậu bé làm như thế đều bật cười.
Trần Nghiên Nghiên cười tươi như hoa, nhìn Tô Vũ Đồng nói: “Niệm Niệm của chúng ta biết chăm sóc quá.

Trưởng thành rồi chắc chắn sẽ là một chàng trai ấm áp.”
Có câu ngạn ngữ rất hay, từ bảy tuổi đã nhìn ra một người khi già.
Tô Vũ Đồng trêu cô ấy: “Cậu thích nó như thế, không bằng chúng ta đính ước từ nhỏ, hai nhà thành thông gia đi.”
Ban đầu ở đảo Tế Châu, Chân Hi từng đùa Trần Nghiên Nghiên, bảo cô ấy sinh một đứa con gái để gả cho Niệm Niệm.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Niệm Niệm, Trần Nghiên Nghiên đã thích cậu bé vô cùng.

Nghe thấy Tô Vũ Đồng nói muốn tạo mối quan hệ thông gia từ bé trước, cô ấy vui mừng nói: “Được được.”

Cô ấy và Tô Vũ Đồng là bạn tốt, Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần lại cùng nhau lớn lên.

Nếu như hai nhà thành thông gia từ bé thì chính là thân càng thêm thân.
Không cần biết lời này của Tô Vũ Đồng là thật lòng hay trêu đùa, cô ấy đều đồng ý.
Niệm Niệm thay quần cho Lạc Lạc xong lại nghe thấy mẹ mình và cô Nghiên Nghiên đang cười nói gì đó, tò mò hỏi một câu: “Mẹ, cô Nghiên Nghiên, hai người lại cười cái gì vậy?”
Cậu bé vừa nãy vẫn tập trung giúp đỡ Lạc Lạc cho nên cũng không nghe thấy hai người bọn họ nói gì.
Trần Nghiên Nghiên cười nói: “Niệm Niệm, cháu thích Lạc Lạc như vậy thì để con bé ở cạnh cháu cả đời có được không?”
Lúc nãy cô ấy và Tô Vũ Đồng cùng đặt ra quan hệ thông gia từ bé nhưng lại chưa từng hỏi Niệm Niệm.
Có một em gái đáng yêu như thế ở cạnh chơi cùng, đương nhiên là Niệm Niệm cầu còn không được, cậu bé hưng phấn nói: “Được, vậy hôm nay cháu có thể bế em ấy về chơi cùng rồi đúng không?”
“Phụt!”
Trần Nghiên Nghiên và Tô Vũ Đồng đều bị lời nói của Niệm Niệm chọc cười.
Tô Vũ Đồng cười nói: “Khó lắm con, con ôm về rồi thì em bé ăn cái gì bây giờ?”
Niệm Niệm không suy nghĩ gì nhiều mà nói: “Mẹ không biết ư? Các bạn nhỏ có thể uống sữa bột mà.”
Đúng vậy, ngay từ hôm gặp Lạc Lạc, Niệm Niệm đã suy nghĩ đến việc phải chăm trẻ như thế nào rồi.
Trên mạng nói, em bé có thể uống sữa bột.
Cho nên cậu bé muốn bế Lạc Lạc về nhà nuôi, không có vấn đề gì cả, cậu đã tìm hiểu cách nuôi dạy từ trước rồi.
Hai người lớn: “…”
Hai người đều không nghĩ rằng Niệm Niệm mới bảy tuổi mà thôi đã có thể nói được những lời như thế này, đúng là khiến cho bọn họ phải giật nảy mình.
Niệm Niệm thấy hai người không nói lời nào, ngây người ra nhìn bọn họ, sau đó nói: “Bây giờ em ấy có thể uống được sữa bột rồi, đến khoảng hơn một năm nữa con có thể cho em ấy ăn dặm, sau này lớn rồi thì sẽ ăn được những thứ khác.”
Nói tới đây, cậu bé vẫn khiến cho mẹ mình và cô Nghiên Nghiên phải ngây người ra nhìn, rồi cậu bé lại nói thêm một tràng, trông chẳng khác gì một chuyên gia chăm sóc trẻ em.
Niệm Niệm nói qua hết một lần những gì mình học được, sau đó nghiêng đầu hỏi: “Mẹ, cô Nghiên Nghiên, con nói xong rồi.

Bây giờ con có thể đón Lạc Lạc về nhà không?”

Bà nội nuôi chim rất giỏi, cậu cũng có thể nuôi được Lạc Lạc giỏi như thế.
Tô Vũ Đồng và Trần Nghiên Nghiên nghe cậu nói như vậy, lại choáng váng, há hốc mồm ra.
“Nếu hai người không nói gì thì nghĩa là đồng ý nhé.” Mộ Niệm cười nói, sau đó nói với Lạc Lạc nằm trong lòng mình: “Lạc Lạc, anh đưa em về nhà.”
Nói xong, sợ Trần Nghiên Nghiên đổi ý, cậu bé ôm Lạc Lạc đi thẳng ra cổng.
“Chờ đã!”
Tô Vũ Đồng không thể tin nổi những gì mình thấy.
Sao cái cách con trai mình bứng mất con gái nhà người ta lại còn cao tay hơn cả bố nó vậy?
Niệm Niệm nghe tiếng mẹ gọi thì dừng bước, quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “À đúng rồi con còn chưa gọi cả mẹ theo nữa.

Mẹ ơi đi thôi.”
“Con quay lại đây.”
Tô Vũ Đồng vẫy vẫy Mộ Niệm.
“A.”
Niệm Niệm “A” một tiếng, bế Cung Tiểu Lạc quay lại.
Thấy cậu bé tới, Tô Vũ Đồng nhìn chăm chú vào cậu bé, nói: “Niệm Niệm, con thích Lạc Lạc thì chúng ta có thể thường xuyên sang đây chơi với em ấy, nhưng con không thể đưa em ấy về nhà như thế được.”
“Tại sao ạ?”
Rõ ràng là cô Nghiên Nghiên vừa nói muốn để cho Lạc Lạc ở bên cạnh cậu bé cả đời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play