Thấy cậu bé gật đầu, Thôi Chân Hi nói: "Nếu như vậy, cháu hãy đưa Lạc Lạc cho chú Thiếu Vũ của cháu ôm một chút nhé.
"
Niên Niên cảm thấy dì Chân Hi của cậu bé nói đúng, vì vậy cậu bé lập tức đồng ý.
Niên Niên nói một câu, "Được rồi!", sau đó cậu bé đưa Lạc Lạc cho Cung Thiếu Vũ, hơn nữa còn nói với Cung Thiếu Vũ một câu, "Chú Thiếu Vũ, Lạc Lạc rất yếu ớt, chú phải cẩn thận một chút nhé.
"
Nghe được lời dặn dò của cậu bé, Cung Thiếu Vũ có chút dở khóc dở cười, nhưng anh vẫn nói một câu, "Được, chú nhất định sẽ rất cẩn thận.
"
Nghe được câu bảo đảm của anh, lúc này Niên Niên mới buông lỏng tay ra.
Rốt cuộc Cung Thiếu Vũ cũng thành công ôm Lạc Lạc ở trong tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô bé, trái tim đều trở nên ngọt ngào.
Bây giờ dường như anh đã hiểu được hành động vừa rồi của Niên Niên, cháu gái nhỏ của anh thật là đáng yêu, làm người ta thích không muốn buông tay.
Cánh tay nhỏ, bàn chân nhỏ, khuôn mặt nhỏ, thật là đáng yêu chết đi được.
Ai da, anh rất rất rất thích.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy em trai mình thích Lạc Lạc như vậy thì trên gương mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp
Con gái của anh thật là có phúc, được nhiều người thích như vậy.
Cung Thiếu Vũ trêu chọc Lạc Lạc một lúc rồi lấy điện thoại di động ra chụp một tấm hình với cô bé, gửi cho bà Cung, cũng gửi một đoạn tin nhắn, "Mẹ, đây là Cung Tiểu Lạc, là con của anh và chị dâu, dáng vẻ con bé rất giống anh, đúng là cháu gái ruột của mẹ 100%, mẹ có muốn tới thăm con bé một lần không?"
Bây giờ anh và chị dâu cũng sinh con rồi, anh không hy vọng mẹ vẫn còn thành kiến với chị dâu, có thể vì đứa bé mà chấp nhận cuộc hôn nhân của anh trai và chị dâu.
Bà Cung nhìn hình Cung Thiếu Vũ gửi tới, ánh mắt hơi sáng lên nhưng lại nhanh chóng tối lại.
Cho dù đứa bé này rất đáng yêu, là con ruột của Cung Thiểu Dương thì thế nào, vẫn không thay đổi được sự thật mẹ con bé là Trần Nghiên Nghiên.
Bà ta chính là coi thường cô ấy!
Người bình thường như cô ấy làm sao có thể xứng với đứa con trai ưu tú của bà ta chứ?
Chu Lệ Đồng đã nói, chú của Trần Nghiên Nghiên là viện trưởng bệnh viện tâm thần, bà ta tin rằng Trần Nghiên Nghiên chắc chắn đã bỏ thuốc con trai mình, cho nên bà ta tuyệt đối không đồng ý bên cạnh Thiểu Dương có người như vậy được.
"Rầm!"
Bà ta tắt điện thoại di động, ném lên bàn trà nhỏ.
Cô ấy sinh con cho Thiểu Dương thì thế nào, bà ta sẽ không đi thăm, bà ta nhất định sẽ làm cho bọn họ ly hôn!
Cung Thiếu Vũ đợi nửa ngày, thấy mẹ anh không trả lời, anh cũng không gửi tin nhắn cho bà ta nữa mà tiếp tục đùa giỡn với cháu gái của mình.
Cho dù mẹ anh không nhận Nhạc Nhạc thì anh cũng sẽ yêu con bé.
Nghiên Nghiên ở bệnh viện phụ sản năm ngày mới xuất viện, Chân Hi bởi vì công việc nên không có tới đón cô ấy mà chỉ có Tô Vũ Đồng dẫn Niên Niên tới.
Dọc theo đường đi, Nghiên Nghiên đều trò chuyện với Tô Vũ Đồng, kể chuyện Lạc Lạc ban ngày thì ngủ ban đêm thì khóc lóc quậy ầm ĩ, Niên Niên ôm Lạc Lạc, lúc thì sờ bàn tay béo tròn của cô bé, lúc thì nhìn cái mũi nhỏ của cô bé.
Trong miệng Lạc Lạc ngậm ti giả nhìn cậu bé không khóc cũng không cười, ngoan ngoãn để cho cậu bé trêu chọc.
Vì để cho Trần Nghiên Nghiên ở cử thật tốt, ngoài tự mình chăm sóc cô ấy ra thì Tô Vũ Đồng còn tìm thêm một người khác tới đó là thím Nguyệt.
Thời gian ở cữ đối với một người phụ nữ là thời kỳ rất quan trọng, chính cô là một ví dụ tốt nhất, cho nên cô không muốn Nghiên Nghiên cũng mang bệnh gì đó vì không được chăm sóc tốt trong lúc ở cữ.
Mặc dù Thôi Chân Hi ở đoàn làm phim nhưng cứ hai ngày sẽ sai người mua một ít đồ bổ đưa tới.
Tô Vũ Đồng dặn dò thím Nguyệt làm những món ăn khác nhau bồi bổ cho Trần Nghiên Nghiên.
Đối với sự quan tâm chăm sóc của Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hi, trong lòng Trần Nghiên Nghiên vô cùng cảm động.
Cô không có mẹ, chú là một người đàn ông nên không chăm sóc kỹ được, thời điểm cô cần sự quan tâm săn sóc nhất, chị em gái thân thiết của cô luôn ở bên cô, điều này làm cô vô cùng hạnh phúc.
Cung Thiếu Dương nhìn thấy lòng tốt của hai người đối với Chân Hi, ghi nhớ điều này trong lòng.
Ngày tổ chức tiệc đầy tháng là một ngày cuối hè, thời tiết tốt, bầu trời trong vắt không một đám mây.
Trên bữa tiệc, Cung Thiếu Dương đỡ Trần Nghiên Nghiên ở trên sân khấu nói rất nhiều lời biết ơn, mọi người đều bị bọn họ làm cho cảm động, thế nên lúc Thiểu Dương mời rượu, bọn họ đều cùng uống một ly.
Trần Nghiên Nghiên mới ở cử xong, Tô Vũ Đồng sợ cô ấy mệt, nên nói với Cung Thiếu Dương và Mộ Diệc Thần là cô sẽ đưa Trần Nghiên Nghiên trở về.
Hai người nghe vậy, hoàn toàn không có ý kiến.
Tô Vũ Đồng đưa Trần Nghiên Nghiên về nhà giao cho thím Nguyệt thì mang theo Niên Niên trở về nhà họ Mộ.
Sau khi Trần Nghiên Nghiên dỗ Lạc Lạc ngủ rồi, vẫn đang chờ Cung Thiếu Dương.
Mắt thấy cũng gần mười một giờ rồi mà anh ấy vẫn chưa về, cô có chút lo lắng, bèn gọi điện thoại cho anh ấy, muốn hỏi xem anh ấy có chuyện gì không mà giờ này chưa thấy về.
Nhưng mà gọi ba lần vẫn không có người nhận, cô càng thêm sốt ruột, dẫu sao tối nay anh ấy cũng uống không ít.
Sợ anh ấy xảy ra chuyện, cô lập tức gọi điện thoại cho Cung Thiếu Vũ.
Thôi Chân Hi nghe máy, nghe thấy tiếng cô ấy, Trần Nghiên Nghiên liền hỏi cô ấy, "Chân Hi, Thiếu Vũ đâu, cậu hỏi cậu ấy thử Thiểu Dương đi đâu rồi?"
Thôi Chân Hi vô cùng bất đắc dĩ trả lời: "Tên khốn Cung Thiếu Vũ đã uống say rồi, tớ mới vừa đỡ anh ấy về nhà xong, Thiểu Dương còn chưa trở về sao?"
Một khi Cung Thiếu Vũ say rượu thì sẽ rất ồn ào, cô chỉ lo quan tâm tới anh, cả đêm đỡ anh ra vào nhà vệ sinh.
Còn Thiểu Dương, cô thật sự không chú ý tới.
Trần Nghiên Nghiên nghe cô ấy nói vậy thì trong lòng hơi căng thẳng, nói: "Vẫn chưa!"
Thôi Chân Hi nghe được sự lo lắng trong lời nói của cô ấy, cô bèn nói: "Không bằng cậu hỏi điện hỏi Mộ Diệc Thần đi! Hai người bọn họ ngồi chung một chỗ với nhau.
"
"Được!"
Trần Nghiên Nghiên nói xong thì lập tức liền cúp điện thoại, gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần.
Tối nay, Mộ Diệc Thần cũng uống khá nhiều, là Tiểu Vương tới đón anh về.
Tiểu Vương nghe thấy điện thoại di động của anh vang lên thì nhìn một cái, thấy là Trần Nghiên Nghiên gọi tới, lập tức dừng xe nghe điện thoại, "A lô, mợ Cung, tôi là Tiểu Vương, tổng giám đốc Mộ đã say rồi, cô có chuyện gì không?"
Bác sĩ Cung và ông chủ rất thân thiết với nhau, cho nên nhìn thấy Trần Nghiên Nghiên gọi điện thoại tới, anh ta cũng không dám thờ ơ.
"Tiểu Vương, anh có thấy Thiểu Dương nhà tôi đâu không?"
Thậm chí ngay cả Mộ Diệc Thần cũng say, bọn họ rốt cuộc uống bao nhiêu vậy?
Trần Nghiên Nghiên càng thêm lo lắng, sắc mặt cũng không tốt.
Tiểu Vương nghe vậy thì cười nói: "Mợ Cung đừng lo lắng, bác sĩ Cung tìm một người lái xe hộ, rời khỏi khách sạn cùng lúc với chúng tôi cho nên có lẽ xíu nữa là anh ấy sẽ về đến nhà thôi.
"
Trần Nghiên Nghiên vừa nghe vậy, lúc này mới yên lòng, nói một câu, "Cảm ơn anh nhé.
"
Thì ra trễ như vậy chưa về nhà là do uống say.
"Không có gì, vậy tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, tạm biệt.
"
Tiểu Vương cúp điện thoại, lại lái xe đi, đưa ông chủ mình về nhà.
Trần Nghiên Nghiên sợ Cung Thiếu Dương về nhà cảm thấy khó chịu, cô bèn nấu một nồi canh giải rượu, ngồi ở trên ghế sa lon chờ anh.
Chờ một lúc đến nửa đêm.
Đừng nói Cung Thiếu Dương, mà ngay cả một con muỗi cũng không nhìn thấy.
Cô luống cuống, bắt đầu liên tục gọi điện thoại cho Cung Thiếu Dương.
Nhưng mà điện thoại của anh vẫn luôn không có người nghe.
Cô bắt đầu nóng ruột đứng dậy, nói với thím Nguyệt: "Thím chăm sóc Lạc Lạc giúp tôi, tôi đi ra ngoài một chuyến.
"
Thím Nguyệt vừa nghe vậy, vội vàng nói: "Bà chủ, không được đâu, bên ngoài gió lớn, mặc dù cô đã ra tháng nhưng vẫn nên kiêng kỵ thì tốt hơn.
"
Trong lòng Trần Nghiên Nghiên lo lắng cho Cung Thiếu Dương, cầm áo khoác mặc vào, nhìn thím Nguyệt nói: "Không có chuyện gì, tôi đi ra xem một chút rồi trở về, phiền thím chăm sóc Lạc Lạc.
"
"Bà chủ, tôi có lái xe điện tới, để tôi đi tìm cho.
"
Thím Nguyệt là người Tô Vũ Đồng thuê, trả thù lao rất hậu hĩnh, bà ấy chỉ sợ Trần Nghiên Nghiên có chuyện gì thì không có mặt mũi nào ăn nói với Tô Vũ Đồng.
Trần Nghiên Nghiên nói: "Cảm ơn ý tốt của thím, tôi phải tự mình đi, thím có thể cho tôi mượn xe điện được không?"