“Vâng!”
Nhân viên làm việc không dám tỏ ra thờ ơ, lập tức làm theo.

Tô Vũ Đồng mỉm cười, cô nhìn về phía Mộ Diệc Thần và nói: “Diệc Thần, chúng ta chọn áo cưới như thế có phô trương quá không?”
Mộ Diệc Thần nở nụ cười nuông chiều với cô: “Chỉ cần em thích thì như thế nào cũng được.


“Vậy nếu em thích hết tất cả thì sao?” Tô Vũ Đồng cố tình hỏi anh.

Khóe miệng của Mộ Diệc Thần cong lên, anh tùy ý cười một tiếng: “Vậy mỗi ngày em thay một bộ, mỗi đêm anh được làm chú rể!”
Tô Vũ Đồng nghe anh nói như vậy, khuôn mặt của cô lập tức đỏ bừng lên như con tôm bị nấu chín vậy, cô hờn dỗi mà véo anh một cái.

Người này nói mà không chú ý đến đây là nơi nào!
Chỗ này nhiều người như vậy, sao anh có thể nói ra câu như vậy chứ?
“Ha!”
Thấy dáng vẻ thẹn thùng của Tô Vũ Đồng, Mộ Diệc Thần thầm cảm thấy cứ như vừa bắt được con mèo nhỏ vậy, anh khẽ bật cười.

Lúc này âm nhạc vang lên, một vài người mẫu mặc áo cưới sải bước chầm chậm ở trên sàn.

Dáng người của những người mẫu này cũng không khác với Tô Vũ Đồng lắm, nhìn các cô ấy mặc thì cũng như đang nhìn thấy bản thân cô đang mặc nó vậy, Tô Vũ Đồng cũng cảm thấy rất hài lòng với sự thân thiện của người quản lý.

Buổi triển lãm cưới này là dành riêng cho một mình cô, đã qua gần hai tiếng đồng hồ, nhưng Mộ Diệc Thần lại chẳng hề nôn nóng, anh vẫn kiên nhẫn giúp cô chọn lựa.

Cuối cùng Tô Vũ Đồng cũng thấy vừa ý với hai bộ váy cưới, sau đó cô đích thân mặc thử cho Mộ Diệc Thần xem, cô hỏi anh: “Diệc Thần, anh thấy em mặc bộ váy nào đẹp hơn?”

Mộ Diệc Thần đưa tay lên chống cằm và trả lời: “Chỉ cần nó được mặc ở trên người em thì đều đẹp!”
Tô Vũ Đồng nghe anh đáp lại như vậy, cô bật cười một tiếng: “Ngoài miệng anh ngọt thế à?”
Người này là đang khen cô xinh đẹp từ khi sinh ra sao?
Khóe miệng của Mộ Diệc Thần khẽ cong lên, khi này anh bước tới bên cô, đưa tay ra và xoa xoa mái tóc của cô: “Anh mới chụp cho em hai tấm hình, chi bằng em tự mình xem thử?”
Anh yêu cô, cho dù cô khoác lên mình bộ vải lanh thì anh cũng đều thấy cô xinh đẹp.

Vả lại, gu thẩm mỹ của đàn ông và phụ nữ cũng khác nhau, anh muốn theo những gì cô chọn, nếu cô cảm thấy hài lòng thì anh cũng sẽ hài lòng.

Tô Vũ Đồng nghe anh bảo còn chụp hình cô, sâu trong đôi mắt cô lập tức hiện lên vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, cô nói: “Mau cho em xem một chút!”
Từ khi nào mà người này bắt đầu có thói quen chụp lén cô vậy?
“Ừ, cho em.


Mộ Diệc Thần mỉm cười và đưa điện thoại di động của anh cho cô.

Lần trước anh bị cô phàn nàn rằng kỹ năng chụp ảnh của anh không tốt, anh đã cố ý đi học mấy ngày, bây giờ anh nhất định sẽ khiến cô hài lòng.

Tô Vũ Đồng mở điện thoại di động lên và vào trong album, thấy Mộ Diệc Thần chụp ảnh cho cô, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ngọt ngào tựa như mật vậy.

Đúng thật chụp đẹp quá đi, trông cô xinh đẹp giống như một công chúa vậy.

Từ trước tới giờ cô không có đẹp như vậy.

Trong lòng vui vẻ, cô lướt qua để so sánh một chút, cuối cùng cô chọn một chiếc váy hở vai và một chiếc váy đuôi dài.

Mộ Diệc Thần không có đi chọn, anh trực tiếp nói với quản lý: “Trực tiếp gói lại cho tôi.


Hai bộ váy này có giá trị hơn hai ngàn vạn, nội tâm người quản lý cảm thấy mừng rỡ, anh ta trả lời anh một cách vô cùng cung kính: “Được cậu Mộ.


Tô Vũ Đồng nhìn Mộ Diệc Thần, trong đôi mắt của cô lập tức hiện lên ý cười hạnh phúc.

Chồng hát vợ khen hay!
Hóa ra anh thật sự không chỉ không nói thôi.

Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng nhìn anh như vậy, nụ cười của anh cũng trở nên thâm thúy, anh nói: “Cô dâu, anh có thể hay chụp chung với em một tấm hình không?”
Lúc này cô thật sự quá xinh đẹp, anh nhất định phải cho tất cả bạn bè của anh nhìn thấy, để bọn họ cảm thấy ngưỡng mộ và ghen tị với anh một cách phát cuồng.

“Được, chú rể!”
Tô Vũ Đồng đồng ý với anh một cách sảng khoái, cô trả điện thoại di động lại cho anh, rồi khoác tay anh, dựa sát vào cánh tay của anh.

Giống như một chú chim non nép vào người vậy.

Mộ Diệc Thần thấy cô hành động tự nhiên như vậy, anh mỉm cười và giơ điện thoại lên, chụp một tấm ảnh hai người với vẻ mặt hạnh phúc.

Anh vốn không phải một người thích đăng tin lên vòng bạn bè, nhưng ngay lúc này đây, trong lòng anh chỉ muốn có thật nhiều người đến chia sẻ niềm hạnh phúc của anh, thế nên anh đã không ngần ngại mà đăng tấm hình này lên.

Ở một nước xa xôi, Chu Lệ Đồng lại lướt tới vòng bạn bè của Mộ Diệc Thần, thấy được tấm ảnh đó thì cô ta lập tức đập phá hết đồ ở trong phòng điều trị.

Lần trước cô ta có gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần, nhưng anh không thèm nghe, bây giờ lại khoe ảnh áo cưới ở trong vòng bạn bè, cô ta không thể chấp nhận được, thật sự không thể chấp nhận được!
Tô Vũ Đồng, cô, cái người phụ nữ lẳng lơ này, rốt cuộc cô đã xài bùa phép gì với anh chứ!
Không được, cô ta phải mau chóng nghĩ ra cách hồi phục.

Không thể để cho bọn họ cử hành hôn lễ được!
Cô ta đi lòng vòng một vòng lớn ở trong phòng bệnh, chợt nảy ra một ý tưởng, cô ta khựng lại một chút rồi lập tức gọi điện thoại cho Cố Triều Tịch.

Cố Triều Tịch cảm thấy rất bất ngờ khi nhận được cuộc điện thoại của Chu Lệ Đồng, anh ta hỏi: “Cô Chu, sao cô lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi thế, có chuyện gì à?”
Quan hệ giữa bọn họ cũng chẳng ra gì, anh ta biết nếu không có chuyện gì thì Chu Lệ Đồng cũng sẽ không chủ động liên lạc với anh ta như thế này.

Chu Lệ Đồng thẳng thắn nói: “Tôi không tin anh không lướt đến vòng bạn bè, tôi nghĩ anh cũng giống tôi, không mong bọn họ cử hành hôn lễ, đúng không!”
Dĩ nhiên Cố Triều Tịch biết bọn họ mà cô ta đang nói đến là ai, đôi mắt đào hoa khẽ tối sầm lại: “Cô muốn làm gì?”
Cô ta đánh chủ ý vào Mộ Diệc Thần thì anh ta không xen vào, nhưng nếu đánh vào Vũ Đồng thì tuyệt đối không được!
Chu Lệ Đồng nghe thấy giọng nói căng thẳng của anh ta thì nói: “Anh yên tâm, tôi chỉ cần Mộ Diệc Thần thôi, chỉ cần anh hợp tác với tôi, tôi nhất định sẽ không gây tổn thương cho Tô Vũ Đồng.


Muốn cản bọn họ kết hôn, với mỗi sức lực của cô ta thôi thì có hạn, nhưng nếu có thêm Cố Triều Tịch vào, chắc chắn là có thể ngăn được!
“Cô muốn hợp tác thế nào?”
Cố Triều Tịch cũng không muốn Tô Vũ Đồng gả cho Mộ Diệc Thần.

Nếu như ở dưới tình huống không gây tổn thương cho Vũ Đồng thì anh ta có thể đáp ứng lời đề nghị của cô ta, hợp tác cùng với cô ta.

“Đầu tiên, anh phải giúp tôi khôi phục lại nhan sắc! Chỉ cần tôi trở nên xinh đẹp như trước kia, vậy thì tôi có thể tự tin đoạt lại Mộ Diệc Thần rồi, anh chỉ cần phối hợp với tôi, chúng ta cùng nhau tạo ra một vài hiểu lầm cho hai người bọn họ là được.



Chu Lệ Đồng biết Cố Triều Tịch muốn thấy thành ý hợp tác của cô ta nên cô ta cũng đã nói ra hết kế hoạch mà cô ta nghĩ trong đầu.

Vì để lôi kéo Cố Triều Tịch, cô ta tạm thời không động đến Tô Vũ Đồng vậy.

Cố Triều Tịch nghe đến đây thì suy nghĩ vài giây rồi nói: “Được, tôi đồng ý với cô, cô nói cho tôi biết bây giờ cô đang ở đâu, tôi cho người sắp xếp đưa cô tới xứ sở kim chi!”
Xứ sở kim chi là một trong những quốc gia có ngành phẫu thuật thẩm mỹ phát triển nhất thế giới, chỉ cần chịu bỏ tiền ra thì muốn làm đẹp thế nào thì đẹp như thế đó!
Nghe thấy lời chấp thuận từ anh ta, Chu Lệ Đồng lập tức cảm thấy rất vui mừng, nói: “Bây giờ tôi đang ở trong nước, Mộ Diệc Thần có cho Tiểu Dương và hai người vệ sĩ khác theo dõi tôi, anh phải cử người nào đó lanh lợi tới đón tôi.


Tiểu Dương trông lịch sự, nho nhã lễ độ, nhưng cậu ta tuyệt đối không phải là một người dễ đối phó.

Ở gần cậu ta hơn một tháng, cô ta mới phát hiện ra là qua mấy năm rồi mà cô ta vẫn chưa thật sự hiểu cậu ta.

Chả trách tuổi còn trẻ đã làm trợ lý cho Mộ Diệc Thần, hóa ra cậu ta thật sự có trong tay bản lĩnh và năng lực.

Cậu ta rõ ràng đang giám sát, nhưng lại khiến cô ta không thể nghĩ ra được lý do gì để thay cậu ta đi.

Loại người im lặng này là đáng sợ nhất.

Cố Triều Tịch nghe Chu Lệ Đồng căn dặn xong thì nói: “Cô yên tâm, nếu tôi đã đồng ý với cô thì tất nhiên tôi sẽ đưa cô ra ngoài.


Người thông minh và tài giỏi không chỉ có mỗi Mộ Diệc Thần, anh ta cũng như anh đấy thôi.

Nghe thấy lời đảm bảo của Cố Triều Tịch, trong lòng Chu Lệ Đồng hết sức vui vẻ: “Vậy tôi sẽ chờ người của anh tới đón tôi.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play