Tô Vũ Đồng xoa xoa trán, tức giận nhéo nhéo Mộ Diệc Thần, bĩu môi nói: "Trước anh, em chưa bao giờ hẹn con trai đi ăn cơm một mình, anh là người đầu tiên, lại có thể còn chưa hài lòng!"
Lần đầu tiên cô cho anh nhiều như vậy, anh lại có thể nói rằng cô thật keo kiệt, thật sự đáng ghét.
Thấy cô tức giận, Mộ Diệc Thần khẽ cười, nâng cánh tay ôm lấy cô, hôn lên trán cô, "Cuối cùng em cũng thừa nhận rồi!"
Hóa ra đó thực sự là buổi hẹn hò đầu tiên của cô với người khác giới.
"Ai thừa nhận! Hừ!"
Tô Vũ Đồng giả vờ tức giận, đẩy anh ra, mỉm cười chạy đến cửa hàng của Dư Nhân.
Thấy cô chạy, Mộ Diệc Thần lập tức mỉm cười đuổi theo.
Sự kết hợp giữa mỹ nam và mỹ nữ luôn rất bắt mắt, ban đêm con hẻm này toàn là sinh viên đại học, nhìn thấy hai người bọn họ anh đuổi em chạy, tất cả đều lộ ra nụ cười ghen tị ngưỡng mộ.
Khi đến Dư Nhân, họ vẫn ngồi ở chỗ cũ năm đó, nhưng người gọi món cho họ không phải là ông chủ Lý, mà là một phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi.
“Xin hỏi hai vị cần những gì?” Người phụ nữ cười nhã nhặn, dịu dàng tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.
Tô Vũ Đồng đã lâu không đến, nhìn thấy đã thay người, lập tức hỏi một câu: " Xin hỏi ông chủ Lý đâu?"
Lẽ nào là quán này đã đổi ông chủ?
Nhưng không nên, vì tên quán vẫn là Dư Nhân.
Khi người phụ nữ nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng, cô ấy nở nụ cười tao nhã, "Ông chủ đang bận ở trong bếp.
"
Nghe được lời nói của cô, Tô Vũ Đồng kích động nói: "Lẽ nào cô là người mà ông chủ Lý đã luôn chờ đợi sao?"
Khi người phụ nữ nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng, đôi má hơi ửng hồng, gật gật đầu, "Đúng vậy.
"
Bà ấy không ngờ rằng cô gái này lại biết chuyện của mình và Lý An.
Vừa rồi nhìn cô ấy lạ mặt, bây giờ nghe cô ấy nói như vậy, vậy nhất định là khách hàng cũ của Dư Nhân.
"Chú ấy đang đợi cô, quá tốt rồi!"
Tô Vũ Đồng nghe cô thừa nhận, cực kì vui mừng cho ông chủ Lý.
Lúc này lại nghĩ đến một câu mà Mộ Diệc Thần đã nói trước đây: Nhớ mãi không quên sẽ có hồi đáp.
Hóa ra yêu một người đến tận tâm hồn thật sự sẽ có điều kỳ diệu.
Người phụ nữ nghe thấy lời nói của Tô Vũ Đồng, mỉm cười nói với cô: "Hai người chờ một chút, tôi sẽ gọi anh ấy qua.
"
Bà quay trở lại cũng đã mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cặp đôi này, đã là khách quen thì bà đương nhiên muốn Lý An nhà họ xuất hiện tiếp đãi.
Ngày nay người hoài cổ càng ngày càng ít, khách cũ không chỉ là khách, mà còn là những tâm tư đáng quý.
Tô Vũ Đồng đã lâu không gặp ông chủ Lý, vì vậy khi nghe vợ ông chủ bảo sẽ đi gọi chú ấy, không hề ngăn cản.
Rất nhanh ông chủ Lý đã tới, vừa nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng, lập tức mỉm cười, nhiệt tình nói: "Thì ra là hai người! Cuối cùng hôm nay cũng đến với nhau.
"
Tô Vũ Đồng nghe ông chủ Lý nói, khó hiểu hỏi: "Ông chủ, rốt cuộc cuối cùng đến với nhau là có ý gì?"
Ông chủ Lý cười nói: "Là như thế này, năm ngoái, bạn trai của cô đến một mình mấy lần, tôi đều không thấy cô đến.
"
Lúc đó ông ấy thấy anh hồn bay phách lạc còn nghĩ rằng bọn họ đã chia tay.
Nhưng bây giờ xem ra có vẻ như hai người họ khá xứng đôi.
Được, vậy ông ấy yên tâm rồi.
Tô Vũ Đồng nghe ông chủ Lý nói, ngạc nhiên nhìn Mộ Diệc Thần, "Anh đến đây một mình à?"
Tại sao anh đều không nói với cô ấy?
Mộ Diệc Thần gật đầu, ánh sáng trong đôi mắt nâu khói mờ nhạt, "Ừ, lúc đó anh không biết em đã đi đâu nên nghĩ đến đây chờ đợi biết đâu có thể gặp em.
"
Khi đó anh mỗi ngày đều chìm đắm trong nỗi đau, mọi tâm tư nỗi nhớ đều đổ dồn vào cô.
Có bất kỳ hy vọng nào anh đều sẽ không từ bỏ.
Nơi này có ý nghĩa khác đối với cô, vì vậy anh nghĩ rằng cô có thể ở đây, vì vậy anh thường thường đi dạo quanh đây.
"Em xin lỗi!"
Trong lòng Tô Vũ Đồng cảm động, đưa tay nắm lấy tay của Mộ Diệc Thần.
Mộ Diệc Thần cười, nói với cô bằng giọng điệu đầy cưng chiều: "Ngốc, mọi chuyện đã qua, bây giờ chẳng phải chúng ta vẫn ở bên nhau sao?"
Chỉ cần cô ấy không rời xa anh nữa thì mọi chuyện trong quá khứ chẳng là gì cả.
Hơn nữa, đây không phải lỗi của một mình cô, anh cũng có lỗi.
Nếu lúc đó anh không quá độc đoán như vậy, cũng sẽ không gây ra cục diện như vậy.
"Đúng đúng, ở bên nhau tốt hơn bất cứ điều gì khác, chúng ta phải trân trọng những người trước mặt.
"
Ông chủ Lý hiểu rất rõ chuyện này, nói xong cũng cũng nắm lấy tay vợ mình, ánh mắt đầy trìu mến.
Vợ ông ấy bị ông ấy nắm tay như vậy thì lập tức ngượng ngùng.
Ông chủ Lý nhìn thấy vậy thì mỉm cười nói: "Vợ đừng ngại, bạn học Tô này từ khi cô ấy lên đại học thì bọn anh đã quen nhau rồi, không phải người ngoài.
”
Bà chủ nghe ông ấy nói vậy, gật gật đầu.
"Ông chủ, cho hai chai bia.
"
Đúng lúc này, những người khách ngồi bàn trước lớn tiếng nói.
"Ồ, vâng!"
Ông chủ Lý đáp lại bằng một giọng tràn đầy phấn chấn, sau đó nói với Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần: "Thích món gì gọi món đó, tối nay tôi sẽ chiêu đãi hai người, chúc hai người cuối cùng cũng sẽ thành người một nhà.
”
"Cảm ơn ông chủ.
"
Lần này không đợi Tô Vũ Đồng nói, Mộ Diệc Thần đã nói.
Ông chủ nghe anh trả lời, cười nói: "Tên nhóc này, tôi thích tính cậu rồi đó, tôi đi làm việc, hai người cứ tự nhiên.
"
"Được!"
Mộ Diệc Thần thật sự có ấn tượng tốt về ông chủ Lý, anh mỉm cười gật đầu.
Sau khi ông chủ Lý rời đi, vợ ông chủ cười nói: "Vừa rồi chỉ lo nói chuyện, đói bụng rồi phải không, mau gọi đồ ăn đi.
"
Mộ Diệc Thần nhìn Tô Vũ Đồng, nói: “Em gọi đồ ăn đi.
"
Cô ấy gọi món gì thì anh ăn món đó.
Tô Vũ Đồng mỉm cười nói với bà chủ: "Hai bát mì bò kho, một phần mì lạnh.
"
Mặc dù bây giờ cô không thiếu tiền, nhưng hai món ăn đó là ký ức của cô, là kỉ niệm đẹp nhất của ngày xưa, tất cả hương vị ngọt bùi cay đắng đều có trong tô bún bò kho này.
Vợ ông chủ nhiệt tình nói: "Được! Đến ngay.
"
Mộ Diệc Thần thấy vợ ông chủ sắp rời đi, lập tức nói: "Bà chủ, thêm hai phần nước hoa hồng.
”
Bà chủ vừa nghe mỉm cười đáp lại, "Ừ, được.
"
Tô Vũ Đồng nghe Mộ Diệc Thần lại gọi nước hoa hồng, lập tức nghĩ tới lúc đó anh hỏi cô một câu, tại sao nước hoa hồng lại không có hoa hồng? Cô lập tức bật cười.
Nhìn thấy cô lại mỉm cười, Mộ Diệc Thần nói: “Không phải là em lại nhớ đến câu hỏi mà anh hỏi em chứ?”
Cô nhớ, tất nhiên anh cũng nhớ.
Anh gọi như vậy, là bởi vì vừa rồi cô gọi món hai người bọn họ ăn lúc đó, anh cảm thấy không thể thiếu nước hoa hồng.
Tô Vũ Đồng nhìn anh hoài nghi hỏi: "Làm sao anh biết!"
Mộ Diệc Thần cười nói: "Bởi vì anh và em tâm ý tương thông.
"
Anh biết không chỉ có điều này.
Tô Vũ Đồng nghe anh nói, hơi sửng sốt: "Vậy anh có biết tại sao tối nay em lại hẹn anh ra ngoài ăn tối không?"
Nếu họ thực sự tâm ý tương thông hiểu nhau, liệu anh có đồng ý với cô không?
Mộ Diệc Thần lại nắm lấy tay cô, nhìn cô sâu sắc, "Anh đoán em là vì Cố Triều Tịch đúng không?”
Thực ra khi cô gọi cho anh vào buổi trưa anh liền đã đoán được mấy phần.
Bây giờ cô đột nhiên hỏi như vậy, anh lại càng thêm chắc chắn.
Tô Vũ Đồng thấy anh lại có thể thật sự biết chuyện, trong lòng lập tức dâng lên cảm giác khác lạ, nghiêm túc nói với anh: "Diệc Thần, anh cũng biết rằng A Tịch đối với em rất tốt, em thật sự không muốn nhìn thấy anh ấy khó xử, Cố Xuân Mính đã đồng ý thừa nhận rằng bà ta cho người mưu tính động vào bình điện ô tô, lần này anh có thể tha cho bà ta được không?”