Ngay khi Cố Triều Tịch đến tầng văn phòng của Tô Vũ Đồng, liền nghe thấy tiếng Cố Nhã Nhã đang mắng Tô Vũ Đồng, trái tim thắt lại, lập tức xông vào.
Cố Nhã Nhã nhìn thấy Cố Triều Tịch đến, lập tức uỷ khuất hét lên: "Anh, Tô Vũ Đồng bắt nạt em!"
Cố Triều Tịch rất hiểu tính cách của Tô Vũ Đồng, cô sẽ không bao giờ vô duyên vô cớ để người ta kéo Nhã Nhã đi, bèn nói với nhân viên bảo vệ: "Các người buông nó ra trước.
"
Khi Tô Vũ Đồng đang điều trị bệnh ở trong nước, chính Cố Triều Tịch đã giúp cô chăm sóc công ty, vì vậy nhân viên bảo vệ biết Cố Triều Tịch, nghe những lời của Cố Triều Tịch, cả hai buông Cố Nhã Nhã ra.
Lúc được tự do, Cố Nhã Nhã lập tức chạy đến phía trước Cố Triều Tịch ôm lấy anh ta, khóc lóc nói: "Anh, anh phải báo thù cho em.
"
Trong lòng Cố Triều Tịch ban đầu đã khó chịu, nhìn thấy Cố Nhã Nhã khóc, càng khó chịu hơn, trách móc: "Im đi!", rồi hỏi cô ta: "Nói cho anh biết em đang làm gì ở đây?"
Không phải lúc trước anh ta đã nói với cô ta rằng, ngoan ngoãn ở nhà sao!
Tại sao cô ta lại không nghe!
Đây có phải là nơi cô ta nên đến không, thật là càn quấy!
Cố Nhã Nhã nghe thấy giọng nói của Cố Triều Tịch, lập tức không dám khóc nữa, nức nở nói: "Em đến đây để khiến Tô Vũ Đồng rút đơn tố cáo, nhưng cô ta không những không rút đơn tố cáo, còn yêu cầu bảo vệ ném em ra ngoài, anh, cô ta thật là quá đáng, làm sao có thể nói hai công ty của chúng ta cũng là đối tác của nhau, cô ta không để lại chút mặt mũi nào cho em! "
Cố Nhã Nhã đã trực tiếp bỏ qua những phần quan trọng, không nói gì về việc cô ta đến gặp để trút giận cho Cố Xuân Mính, làm hỏng công việc kinh doanh của Tô Vũ Đồng, chỉ nói về sự tủi thân của cô ta mà thôi.
Khi Cố Triều Tịch nghe những gì cô ta nói, vẻ mặt của anh ta lập tức trở nên nghiêm túc, "Anh sẽ lo liệu chuyện của mẹ, em không được phép tìm đến làm phiền Vũ Đồng nữa, có nghe không!"
Chuyện này quả thực là lỗi của mẹ anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy có lỗi với Vũ Đồng, hôm nay anh ta không còn cách nào khác mới đến, nhưng anh ta không ngờ rằng Cố Nhã Nhã lại đến trước anh ta.
Cô ta làm ầm ĩ lên như vậy, làm sao anh ta có thể nói chuyện với Vũ Đồng.
Em gái của anh ta trông rất thông minh nhưng lại không có não, chỉ biết liều lĩnh!
Cố Nhã Nhã nghe thấy những lời của Cố Triều Tịch, ngay lập tức trong lòng cảm thấy uất ức, "Anh, anh không cần phải đi tìm cô ta, cô ta là một người phụ nữ hai mặt trông ngoan ngoãn trước mặt anh, nhưng sau lưng anh thì rất hung dữ, vừa rồi anh không nhìn thấy thái độ của cô ta đối với em đâu.
"
Cô ta muốn nói cho anh trai biết Tô Vũ Đồng là người như thế nào, không muốn anh trai bị cô lừa.
Khi Cố Triều Tịch nghe được lời nói của cô ta, trái tim vốn lạnh lẽo của anh ta lập tức trở nên ấm áp hơn.
Cô dịu dàng với mình vì cô quan tâm đến mình, sau lưng mình hung dữ bởi vì họ không phải anh ta.
Nghĩ đến điều này, trái tim đang bực bội của anh ta đột nhiên dịu đi rất nhiều, nói với Cố Nhã Nhã một câu, “Em đi đi.
” Sau đó đi thẳng đến văn phòng của Tô Vũ Đồng.
"Anh trai!"
Thấy rằng anh trai vẫn đi tìm Tô Vũ Đồng, trong lòng Cố Nhã Nhã lập tức không bình tĩnh lại được.
Cô ta đã nói cho anh trai mình biết bộ mặt thật của Tô Vũ Đồng, tại sao anh ấy vẫn đi?
Không được, cô ta không thể đi, cô ta muốn xem xem Tô Vũ Đồng đã cho anh trai cô ta uống loại thuốc gì!
Nghĩ như vậy, cô ta xoay người đi theo.
Nhân viên bảo vệ thấy tình huống này, đã lập tức ngăn cô ta lại, nghiêm nghị nói: "Cô Cố, xin hãy rời khỏi đây!"
"Hai mắt các người bị mù, hay là tai bị điếc! Không biết tôi là ai sao!" Cố Nhã Nhã trừng mắt nhìn hai nhân viên bảo vệ.
Anh trai cô ta là Cố Triều Tịch, hai tên này có phải không muốn đi làm nữa không!
"Cô Cố, vừa rồi tổng giám đốc Cố cũng yêu cầu cô rời đi!"
Mặc dù cô Cố này là em gái của tổng giám đốc Cố, nhưng tổng giám đốc Tô và tổng giám đốc Cố đều yêu cầu cô ta rời đi, cô ta tất nhiên phải rời đi.
"Hai người nhớ lấy cho tôi!"
Cố Nhã Nhã bị hai nhân viên bảo vệ trục xuất như vậy, chỉ cảm thấy mình bị xúc phạm rất nhiều, trong lòng lập tức oán hận bọn họ.
"Cô Cố, nếu cô không rời đi thì chúng tôi sẽ dùng biện pháp cứng rắn!"
Các nhân viên bảo vệ được Tô thị trả lương, Tô Vũ Đồng là hậu thuẫn của họ, vì vậy bọn họ tràn đầy tự tin.
"Hừ!"
Cố Nhã Nhã tức giận khịt mũi, sau đó bất đắc dĩ rời khỏi Tô thị.
Tô Vũ Đồng, tôi với cô chưa xong đâu!
Cố Triều Tịch khác với Cố Nhã Nhã, anh ta bước vào văn phòng của Tô Vũ Đồng một cách suôn sẻ.
Sau khi nhìn thấy Tô Vũ Đồng, anh ta nói lời xin lỗi: "Vũ Đồng, Nhã Nhã vừa rồi có phải con bé lại đến gây rối với em không? Tôi xin lỗi.
"
Cô không nói anh ta cũng biết, là Nhã Nhã sai.
Nếu không Vũ Đồng cũng sẽ không để nhân viên bảo vệ kéo cô ta ra ngoài.
Tô Vũ Đồng không muốn nhắc đến Cố Nhã Nhã, vì vậy rất thẳng thắn hỏi: "A Tịch, anh tìm tôi có chuyện gì sao?"
Cố Triều Tịch biết Vũ Đồng không thích vòng vo tam quốc, liền thẳng thắn giải thích ý định của mình, "Vũ Đồng, hôm nay tôi tới đây có một yêu cầu quá đáng, hy vọng em có thể đồng ý với tôi.
"
Tô Vũ Đồng nghe thấy yêu cầu quá đáng của anh ta, trong lòng đã hiểu mục đích hôm nay anh ta đến là gì, hỏi: "Anh đến là vì mẹ anh?"
Nếu không phải vì Cố Xuân Mính, A Tịch sẽ không nói chuyện với cô như vậy.
Cố Triều Tịch gật đầu, "Tôi hy vọng em có thể thuyết phục Mộ Diệc Thần rút đơn kiện, tôi biết yêu cầu này của tôi là cực kì vô lý, nhưng xin em hãy hiểu cho cảm giác của tôi, tôi thực sự không muốn mẹ tôi phải ngồi tù.
"
Mặc dù mẹ anh ta quá đáng, nhưng anh ta thực sự không thể chỉ nhìn bà ta mà không quan tâm, sáng nay nhìn thấy bộ dạng hốc hác của bà ta, nói trong lòng không có cảm giác chính là nói dối.
"A Tịch, người thông minh không nói những lời mờ ám, tôi đã biết chuyện xe hơi năng lượng mới bốc cháy là do mẹ anh tạo ra, bà ta không chỉ làm mất đi uy tín của Hoa Thành mà còn làm hại một người vô tội!
Anh chưa nhìn thấy người bị bỏng kia đâu, thực sự khiến người khác đau lòng, nếu không dính líu đến việc này, tôi nhất định sẽ rút đơn tố cáo cho anh, nhưng mọi chuyện bây giờ rất nghiêm trọng rồi.
"
Cô ấy hiểu cảm giác làm con của A Tịch , nhưng chuyện này cô ấy sao có thể giúp?
Nếu cô ấy yêu cầu Mộ Diệc Thần rút đơn kiện, vậy Hoa Thành sẽ như thế nào?
Đó là tâm huyết cả đời của mẹ chồng!
Bọn họ lại không làm gì sai, vậy tại sao phải giúp Cố Xuân Mính thanh toán?
"Vũ Đồng, tôi sẽ bồi thường, bất luận là Hoa Thành hay người bị bỏng, tôi đều sẽ cố gắng hết sức để bồi thường.
"
Cố Triều Tịch không còn lựa chọn nào khác, bây giờ chỉ có thể ra sức thuyết phục Tô Vũ Đồng.
Nếu chuyện này không liên quan đến cô, anh ta nhất định sẽ làm rất tốt, còn có thể tìm được người gánh tội thay.
Nhưng bây giờ cô đều đã biết, nếu anh lừa dối, cô sẽ nghĩ gì về anh?
Anh ta không quan tâm đến ánh mắt của người khác, nhưng cô ấy là người duy nhất.
"A Tịch, thay vì anh ngồi đây thuyết phục tôi, anh nên thuyết phục mẹ anh tự thú đi.
"
Tất nhiên Tô Vũ Đồng hiểu tâm trạng của Cố Triều Tịch, nhưng sai thì chính là sai, trốn tránh sẽ chỉ khiến Cố Xuân Mính ngày càng ngang ngược mà thôi.
Năm đó, bà ta ép Mộ Hạo Bạch chết vì đau tim, không những không tỉnh ngộ mà còn trở nên ngang ngược hơn, loại người này chính là điển hình cho kiểu người không thấy quan tài không đổ lệ.
"Vũ Đồng, em thực sự không giúp tôi được sao?"
Cố Triều Tịch nhìn Tô Vũ Đồng với vẻ mất tràn đầy thất vọng.
Cô thực sự vì Mộ Diệc Thần mà bỏ mặc anh ta?
Tô Vũ Đồng nhìn thấy sự thất vọng trong mắt anh ta, đột nhiên không chịu nổi, nói: "A Tịch, nếu mẹ anh thừa nhận chuyện viên pin là do mẹ anh làm thì tôi không chỉ rút đơn kiện mà sẽ thuyết phục Diệc Thần không truy cứu mẹ anh nữa, như vậy có ổn không? "
Đây là giới hạn lớn nhất của cô.
Chỉ cần có thể khiến Hoa Thành rửa sạch tội danh thì cô sẽ thuyết phục được Mộ Diệc Thần.