ng ta mới chỉ kiếm được hơn 176 tỷ, bây giờ lại bảo ông ta trả 350 tỷ! Muốn ép chết ông ta à? Mộ Diệc Thần, cậu thực sự quá tàn nhẫn.
"Có vấn đề gì sao?"
Mộ Diệc Thần thờ ơ nhìn ông ta, trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn.
Tô Thành Kiệt thầm siết chặt nắm đấm, "Tổng giám đốc Mộ, tôi không có nhiều tiền như vậy, tôi có thể trả tiền bằng số cổ phiếu trong tay được không?"
Người đàn ông chí lớn là phải biết tránh đi cái hại trước mắt, chỉ cần vụ án kia ra tòa, Tô Vũ Đồng không chết cũng sẽ phải ngồi tù dài, đến lúc đó ông ta còn sợ không có cơ hội sao?
Bây giờ nên đối phó với tên Mộ Diệc Thần này trước, ông ta không có khả năng đắc tội với tên sát thần này.
Bài học từ Lâm Yên Nhiên vẫn còn sờ sờ trước mắt, quả thực không thích hợp để đối đầu trực tiếp với cậu ta.
Nếu ông ta ngóc đầu lên được thì mười người như cậu ta cũng không phải là đối thủ.
Mộ Diệc Thần nghe vậy thì hỏi, "Trong tay ông có bao nhiêu cổ phiếu?"
Tô Thành Kiệt giữ một cái đầu lạnh, nói, "Thêm cả cổ phần lúc trước của Vũ Nồng cho tôi thì tôi có 30%!"
"Ha!" Mộ Diệc Thần lại cười lạnh, ánh sáng trong đôi mắt nâu của anh mờ đi, "Tô Thành Kiệt, 30% của ông dám sánh với 350 tỷ? Ông đang đùa tôi à? Nếu ông còn cố chấp không nói thật thì hậu quả tự chịu!"
Tuy rằng hiện tại Tô thị phát triển rất tốt, nhưng bởi vì vụ án công trường, giá cổ phiếu rớt xuống khá sâu, anh không tin Tô Thành Kiệt chỉ có mỗi 30%!
"Tổng giám đốc Mộ, tôi thực sự chỉ có 30% cổ phần!" Tô Thành Kiệt nhấn mạnh vào câu nói này.
Ông ta không thể khai hết được, ông ta cũng phải giữ lại chút ít.
"Nếu Tô Thành Kiệt ông đã không trung thực, vậy thì chúng tôi phải nhờ đến pháp luật rồi.
Tiểu Phương, Tiểu Viên bắt ông ta lại đưa đến đồn cảnh sát, tố cáo ông ta biển thủ công quỹ.
"
Lúc trước Lâm Yên Nhiên vì cứu Tô Vũ Nồng nên đã tham ô một lần, anh không sợ sẽ không có bằng chứng để buộc tội Tô Thành Kiệt.
Tiểu Phương và Tiêu Viên nghe được lệnh của Mộ Diệc Thần, lập tức đến bắt Tô Thành Kiệt.
Tô Thành Kiệt hoảng sợ, "Tổng giám đốc Mộ, tôi giao, tôi giao hết!"
Ông ta không thể đến đồn cảnh sát, tuyệt đối không thể đi.
Nghe được lời nói của ông ta, Mộ Diệc Thần thờ ơ: "Muộn rồi, đưa đi!"
Ông ta không thành thật chút nào, thả ông ta đi, đó là điều tuyệt đối không thể!
Bây giờ anh bắt ông ta, không chỉ có thể lấy lại số cổ phiếu trong tay ông ta trả cho Vũ Đồng, mà còn có thể cho ông ta chịu các biện pháp trừng phạt của pháp luật.
Một cơ hội tốt như vậy đương nhiên anh sẽ không để tuột mất.
Tiểu Phương và Tiểu Viên đồng thanh đáp: "Vâng, thưa ông chủ!" Sau đó họ kéo Tô Thành Kiệt ra ngoài.
Lúc này Tô Thành Kiệt rất sợ hãi, vừa ra đến sảnh liền phát hiện có đoàn du lịch đang làm thủ tục nhận phòng, ông ta trợn tròn mắt, lập tức hét lớn: "Ăn cướp!"
Ông ta vừa hét lên, đại sảnh lập tức lộn xộn, mấy người bảo vệ khách sạn lập tức lao về phía Tiểu Phương và Tiểu Viên với chiếc dùi cui và khiên chống nổ, nhân viên khách sạn nhanh chóng bấm chuông báo động.
Tiểu Phương và Tiểu Viên bị tấn công, Tô Thành Kiệt nhân cơ hội đó bỏ chạy, Mộ Diệc Thần thấy vậy lập tức đuổi theo, nhưng đã bị các nhân viên bảo vệ coi như một tên côn đồ mà chặn lại.