Mộ Diệc Thần cầm lấy tay cô, vẻ mặt đau lòng nói: "Anh đã báo cho Sở trưởng Trại tạm giam để anh ta điều tra người hành hung rồi, chiều hôm nay anh có thể báo thù cho em!"
Với năng lực làm việc của Sở trưởng Trại tạm giam, anh tin tưởng anh ta chắc chắn điều tra ra được.

Nghe được lời anh nói, Tô Vũ Đồng trả lời: "Em cảm thấy có người đứng đằng sau giật dây người đó làm vậy, tuy rằng cô ta không thừa nhận, nhưng em có cảm giác là do cô ta làm.

"
"Ừm, anh sẽ nói cho Sở trưởng biết để anh ta đi điều tra, à đúng rồi, Diêm Tịnh và Hồ Hạ đã tìm được manh mối của người mua lại cổ phiếu Tô thị, có lẽ ngày mai chúng ta sẽ biết được người đó là ai.

"
Anh sẽ không bỏ qua cho bất kỳ ai có hành động đáng ngờ.

Tô Vũ Đồng thấy anh vì cô mà làm nhiều chuyện như vậy, trong lòng vô cùng rung động, nhẹ nhàng nói một câu: "Diệc Thần, cảm ơn anh.

"
"Em biết mà, anh không nhận lời cảm ơn như vậy đâu, chờ khi về đến nhà em cảm ơn anh cũng không muộn.

" Mộ Diệc Thần nhìn cô dịu dàng, khóe môi khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong mê người.

Tô Vũ Đồng thấy anh không đứng đắn, hai má bắt đầu đỏ lên.

Thấy cô đỏ mặt, Mộ Diệc Thần đưa tay lên xoa đầu cô: "Vết thương còn đau không?"
Tô Vũ Đồng trả lời: "Không đau.

"
Tuy cô nói không đau nhưng Mộ Diệc Thần vẫn đau lòng, anh nhíu mi nói: "Về sau, nếu có người gây khó dễ cho em như vậy, em cứ động thủ, đánh chết thì có anh đây rồi!"

Anh hy vọng người bị thương sẽ là người khác chứ không phải cô.

Trong lòng Tô Vũ Đồng ấm áp, gật đầu cười: "Ừm!"
Nếu không phải lúc ấy cô bị đánh lén, lại bị che mắt thì cô nhất định không thảm như vậy.

"Còn cười, em có biết nơi này của anh đau như nào không? Không phải trước kia dù chỉ là một chút thiệt thòi em cũng không chịu sao?" Mộ Diệc Thần nói xong thì lấy tay chỉ vào tim mình.

Tô Vũ Đồng thấy anh chỉ vào tim mình, lập tức đưa tay để lên ngực anh: "Em xoa xoa cho anh là hết đau.

"
"Không đủ!"
Mộ Diệc Thần nói xong, trực tiếp cúi đầu xuống hôn cô.

Tô Vũ Đồng sửng sốt, cười ôm lấy anh.

Giờ phút này, hương vị tình yêu quả thật là phương thuốc chữa thương tốt nhất.

Trại tạm giam Giang Thành.

Sở trưởng để nhóm nữ quản giáo dẫn tất cả những người tắm rửa chiều qua tập chung trên sân thể dục, đưa ra từng câu hỏi, từng bước điều tra.

Điều tra một lúc lâu mà vẫn không hỏi được cái gì, Sở trưởng nóng nảy, lập tức hạ lệnh để đám người hiềm nghi chạy bộ quanh bãi cỏ.

Tuy rằng ánh mặt trời đầu hạ không gắt, nhưng cũng đủ để nhóm người bị tình nghi này chịu khổ.

Chạy năm vòng lớn, Sở trưởng thấy bọn họ bắt đầu xuất hiện trạng thái mệt mỏi, nói: "Nếu hôm nay không điều tra ra, một người cũng không được rời khỏi, tiếp tục chạy cho tôi, mấy người đừng nghĩ đến chuyện ngất xỉu là xong đâu, bất kỳ ai ngất xỉu thì người đó sẽ trở thành người bị tình nghi!"
Bọn họ phạm tội mới bị nhốt ở đây, nếu bây giờ trở thành kẻ tình nghi, vậy thì tội càng thêm tội.

Nữ phạm nhân nghe vậy thì vẻ mặt trở nên khó coi, trong đó có một âm thanh mập mạp vang lên: "Sở trưởng, người đánh Tô Vũ Đồng là Vương Tiểu Thái!"
Vương Tiểu Thái thấy vậy, ánh mắt xẹt qua tia hung ác, lập tức cắn ngược lại: "Rõ ràng là cô làm, cô vu khống!"
Nữ phạm đó thấy Vương Tiểu Thái bật lại, nói với những nữ phạm xung quanh: "Mấy người đều nhìn thấy chuyện lúc đó mà, mau nói đi!"
Vương Tiểu Thái nghe vậy, nói trong lòng không sợ là giả, cô ta uy hiếp nói: "Ai dám vu oan cho tôi thì cứ thử xem!"
Vương Tiểu Thái làm chuyện xấu không ít, đây không phải lần đầu tiên cô ta vào trại tạm giam, có mấy nữ phạm nhân nhận ra cô ta cho nên không muốn động vào.

Người này nhìn người kia, cuối cùng không ai lên tiếng.

Sở trưởng thấy bây giờ lửa cháy đến nơi rồi mà bọn họ còn không chịu khai, nói: "Chạy, tiếp tục chạy cho tôi!"
Anh ta không tin!
Nữ quản giáo nghe Sở trưởng nói, lập tức đuổi các nữ phạm nhân đi.

Chạy thêm bốn vòng, nữ phạm nhân không chịu nổi nữa, liên tục lùi về phía sau, lùi về phía Vương Tiểu Thái chửi mắng: “Vương Tiểu Thái, con mẹ cô! Có gan gây chuyện, mà không có gan thừa nhận, tôi khinh thường cô!”
Vương Tiểu Thái trừng mắt nhìn nữ phạm nhân kia: “Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là giả câm cùng với những đồ vô dụng này làm rùa đen rụt đầu, hai là buổi tối đấu với tôi một trận trong phòng vệ sinh!”
Cô ta học không nhiều, nên luôn giải quyết mọi chuyện bằng bạo lực, cô ta cho rằng chỉ cần nắm đấm của mình mạnh hơn, thì tất cả mọi người sẽ phải nghe lời mình, nữ phạm nhân này cũng không ngoại lệ.

Nữ phạm nhân kia bị câu nói của Vương Tiểu Thái chọc tức: “Đồ nhà quê! Vương Tiểu Thái cô quá kiêu ngạo rồi! Bà đây mới không cần làm rùa đen rụt đầu như bọn họ, tôi muốn một mình đấu với cô!”
Nếu không phải có quản giáo và Sở trưởng giám sát, cô ta đã muốn đánh luôn bây giờ.

Vương Tiểu Thái nhìn thân hình mập mạp của nữ phạm nhân, thì giễu cợt: “Ha ha, chỉ dựa vào một mình cô sao? Tôi khuyên cô nên chọn cái thứ nhất đi, cùng với bọn họ làm rùa đen rụt đầu không có gì là không tốt!”

Nữ phạm nhân béo nghe được câu nói của Vương Tiểu Thái, tức giận nói với các nữ phạm nhân khác: “Các người bị người ta mắng là rùa đen rụt đầu, vô dụng lại còn làm bộ như không nghe thấy, thật sự là một đám vô dụng!”
Bị cô ta mắng như vậy, các nữ phạm nhân khác cũng bắt đầu cảm thấy căm phẫn.

Trước đây bọn họ chưa từng xuất hiện cùng Vương Tiểu Thái, hiện tại chạy cùng cô ta lâu như vậy, cô ta chẳng những không cảm kích, mà còn mắng chửi bọn họ.

Bọn họ càng chạy càng tức giận, mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, đều dừng lại, cùng nhau quát to: “Vương Tiểu Thái đừng làm càn.


Vương Tiểu Thái nghe thấy mọi người đáp lại, phẫn nộ nói: “Các người nhất định phải nhớ kỹ những lời này cho tôi!”
Bọn họ dám bán đứng cô ta!
Sở trưởng thấy thế, trong lòng vui vẻ, lập tức ra lệnh: “Bắt Vương Tiểu Thái lại cho tôi!”
Tìm được người hành hung, tương lai của anh ta sẽ được đảm bảo.

Nữ quản giáo vừa nghe thấy điều này, lập tức tra tấn Vương Tiểu Thái.

Sở trưởng xoay người, lập tức gọi điện thoại cho Mộ Diệc Thần: “Mộ tiên sinh, kẻ đánh người đã được tìm thấy.


Mộ Diệc Thần nghe vậy, hai mắt sáng lên, nói: “Tôi lập tức qua đó!”
Bắt được là tốt rồi!
Sở trưởng nghe thấy Mộ Diệc Thần sẽ đích thân qua đây, vội vàng nói: “Được”
Mộ Diệc Thần cúp điện thoại, nhìn Tô Vũ Đồng nói: “Người đánh em đã bị bắt rồi, anh đi kiểm tra giúp em, em ngoan ngoãn ở bệnh viện dưỡng thương.


Mặc dù Cung Thiếu Dương nói cô chỉ bị thương ngoài da, nhưng anh vẫn hy vọng cô ở lại bệnh viện dưỡng thương.

“Không, em không sao, em muốn đi.



Cô muốn xem là ai đã đánh mình!
“Được rồi.


Mộ Diệc Thần tôn trọng ý kiến của Tô Vũ Đồng, nếu cô muốn thì có thể đi.

Tô Vũ Đồng đi theo Mộ Diệc Thần trở lại trại tạm giam, Sở trưởng cung kính dẫn bọn họ vào phòng thẩm vấn, chỉ vào Vương Tiểu Thái: “Ngài Mộ, cô Tô, đây là Vương Tiểu Thái.


Vương Tiểu Thái nghe thấy lời này của Sở trưởng, cô ta lập tức ngước mắt lên nhìn Mộ Diệc Thần.

Chỉ cần nhìn thoáng qua, cô ta đã sợ ngây người, cho tới bây giờ, cô ta chưa từng gặp qua người đàn ông nào đẹp trai và cao quý như thế này.

Mộ Diệc Thần nhìn thấy Vương Tiểu Thái ngây ngốc nhìn mình như vậy, đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, nói với Sở trưởng: “Được rồi, ông có thể ra ngoài trước, chúng tôi có chuyện muốn hỏi cô ta.


“Được.


Sở trưởng lập tức rời khỏi phòng thẩm vấn.

Thấy Sở trưởng đã ra ngoài, Tô Vũ Đồng nhìn Vương Tiểu Thái, tức giận hỏi: “Nói cho tôi biết, rốt cuộc ai là người đã sai khiến cô!”
Vương Tiểu Thái cười cười, cà lơ phất phơ dựa vào ghế, bộ dáng hết sức lưu manh: “Tôi chưa nói cho cô biết sao? Không có ai sai khiến, là tôi không vừa mắt cô mà thôi.


Nếu trước đây cô ta đánh Tô Vũ Đồng là vì tiền, thì bây giờ chính là ghen tị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play