Không phải cô không tin Mộ Diệc Thần, thế nhưng nơi này có bóng tối rất lớn đối với cô, trừ khi có việc quan trọng, nếu không cô không muốn bước vào nửa bước.
Mộ Diệc Thần cho Tô Vũ Đồng một ánh mắt trấn an, anh kiên nhẫn nói: "Vũ Đồng, anh đảm bảo sau khi em vào sẽ không hối hận.
"
Tô Vũ Đồng thấy anh nghiêm túc như thế thì cắn răng, đưa tay cho anh.
Nếu anh đã đảm bảo thì cô cứ vào thôi.
Mộ Diệc Thần dắt tay cô vào bệnh viện tâm thần, Tiểu Phương và Tiểu Viên cùng nhau bước đến đón, cung kính gọi: "Tổng giám đốc Mộ, mợ chủ.
"
"Đã chuẩn bị xong hết chưa?" Mộ Diệc Thần hỏi.
Hoạt động đêm nay đã được anh chuẩn bị từ sớm, vốn là Tiểu Dương thực hiện, thế nhưng lại xảy ra chuyện bất ngờ của Chu Lệ Đồng, cho nên đành để Tiểu Phương và Tiểu Viên đến.
Tiểu Phương nhanh nhẹn đáp lại: "Tổng giám đốc Mộ, ngài yên tâm, tất cả nhân viên y tế đều đã được dọn dẹp, chỉ chờ ngài và phu nhân đến.
"
Tô Vũ Đồng nghe thế cảm thấy có chút mờ mịt, không biết họ muốn làm gì, ngay cả nhân viên y tế cũng được đưa đi hết.
Mộ Diệc Thần nghe xong lại khá hài lòng, nói: "Ừm, dẫn đường đi.
"
"Vâng!"
Tiểu Phương trả lời một câu rồi cùng Tiểu Viên dẫn Mộ Diệc Thần và Tô Vũ Đồng vào bên trong bệnh viện.
Tô Vũ Đồng đã từng sống ở bệnh viện tâm thần này cho nên cô khá quen thuộc, cô nhìn họ dẫn mình đi qua khu có bệnh nhân mắc bệnh dại và quá khích, bàn tay đang nắm tay Mộ Diệc Thần của cô không tự chủ siết chặt hơn.
Cảm nhận được sự căng thẳng của cô, Mộ Diệc Thần vươn tay ôm vai cô, anh nhẹ nhàng vỗ bờ vai cô, dịu dàng nói: "Vũ Đồng, thật ra hôm nay anh đến để báo thù cho em, em không cần gánh nặng tâm lý, cứ thả lỏng đi.
"
Anh vốn định để tự cô vào trong nhìn, khiến cô bất ngờ, thế nhưng, bây giờ anh cảm thấy mình nên tiết lộ trước một ít.
Báo thù!
Tô Vũ Đồng nghe anh nói xong, cảm giác bất an trong lòng lại càng mạnh mẽ, cô hỏi: "Có phải anh biết gì rồi không?"
TRong ánh mắt Mộ Diệc Thần hiện lên một tia thương xót, anh nhìn sâu vào mắt cô: "Sáu năm trước, em đã trải qua những gì ở nơi này anh đều biết hết.
"
Anh đều biết!
Thân thể Tô Vũ Đồng hơi run lên: "Vậy anh cũng biết Niên Niên là.
.
" Con ruột của em.
"Anh biết!"
Mộ Diệc Thần trả lời thẳng thắn.
Nghe câu trả lời của anh, Tô Vũ Đồng bắt đầu lo lắng: "Anh không trách em vẫn luôn gạt anh chứ?"
Trước đây anh đã nói với cô, anh ghét nhất là bị lừa dối.
Mộ Diệc Thần thấy sự bất an của cô, anh cúi đầu hôn lên môi cô một lúc lâu, sau đó mới khàn giọng nói: "Cô gái ngốc này, anh yêu em còn không hết, trách em cái gì!"
Muốn trách anh cũng chỉ có thể trách chính mình, sao có thể bằng lòng trách cô chứ, cô có sai gì à?
Tô Vũ Đồng nghe anh nói thế thì thấy mũi mình cay xè, nước mắt lan tràn.
Cô từng nghĩ đến rất nhiều dáng vẻ của anh khi biết được sự thật, thế nhưng không nghĩ đến anh sẽ thế này.
Thấy cô bật khóc, vành mắt của Mộ Diệc Thần cũng hơi nhói lên, anh mỉm cười với cô: "Bây giờ còn sợ không?"
Tô Vũ Đồng lắc đầu: "Không sợ!"
Hiện tại, nỗi sợ lớn nhất của cô đã được giải quyết, cô còn sợ gì nữa!
"Vậy em đi theo anh được không?"
Khóe môi Mộ Diệc Thần cong lên, lần nữa vươn tay ra với cô.
"Ừm!"
Tô Vũ Đồng đặt tay mình vào tay anh, theo anh vào trong.
Đi đến phòng quan sát ngoài trời của bệnh viện.
Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần cùng đi vào, Tiểu Viên bèn kéo rèm che bên ngoài phòng quan sát ra.
Qua tấm kính, Tô Vũ Đồng nhìn thấy một đám người mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh lam của bệnh viện, họ đang điên cuồng tấn công một người.
Cô cẩn thận nhìn lại thì thấy người bị đánh là Lý Tại Minh.
Ông ta cũng mặc đồ bệnh nhân, bị đám bệnh nhân kia hết cào lại cắn, toàn thân ông ta đều là vết thương, hơn nữa, khuôn mặt ông ta còn bị cắn rách mấy miếng thịt, dáng vẻ vừa nhếch nhác lại vừa đáng sợ, chẳng khác nào một vụ cắn nhau của đám chó hoang.
Lý Tại Minh thấy tấm rèm màu xanh ở chỗ phòng quan sát bị kéo ra, ông ta lập tức nhìn sang, tha thiết khẩn cầu: "Mau thả tôi ra, tôi không có bị chó cắn, tôi không mắc bệnh dại, tôi không muốn ở đây!"
Hơn sáu năm, Tô Vũ Đồng từ một cô bé nay đã trưởng thành thành một người phụ nữ chín chắn, vì thế ban đầu ông ta không thể nào nhận ra được cô, nói xong thì ông ta lại khốn khổ giơ tay ôm đầu, bởi vì đám bệnh nhân mắc bệnh dại kia liên tục tấn công ông ta, nghe thấy ông ta lớn tiếng thì lại càng hăng máu hơn.
"A!"
KHông biết là tên bệnh nhân vào đấm một quyền vào mũi ông ta, Lý Tại Minh đau đớn gào lên một tiếng, máu mũi chảy xuống ào ào, nhuộm đỏ đồng phục bệnh nhân màu xanh lam.
"Mở đèn lên!"
Mộ Diệc Thần lạnh lùng quay sang căn dặn Tiểu Viên.
Buổi biểu diễn đầu tiên đã đến đoạn kết, Lý Tại Minh cần đến gặp Vũ Đồng.
"Vâng! Tổng giám đốc Mộ!"
Tiểu Viên lập tức mở đèn trong phòng quan sát theo lệnh, người bị bệnh dại sợ nhất là đèn có ánh sáng mạnh, đèn vừa được bật lên thì đám bệnh nhân kia đã gào thét trốn vào trong góc, cảm đám rúc vào một chỗ, sợ đến mức hồn bay phách lạc.
Lý Tại Minh thấy bọn họ mở đèn lên, tưởng rằng họ đã muốn thả mình ra ngoài, ông ta chùi máu trên mặt rồi bò dậy, kích động chạy đến cửa.
Đứng một hồi mà cánh cửa vấn không hề động đậy, ông ta khó hiểu đi đến trước bức tường bằng kính, nhìn mấy người Mộ Diệc Thần, nói: "Mở cửa nhanh lên, tôi không chịu nổi nữa rồi!"
Những bệnh nhân này đang trong trạng thái kích động, căn bản không khác nào thú hoang.
Ông ta đã bị bắt đến đây bốn, năm ngày rồi, từ lúc đấy đến giờ vẫn không hề có ai đến, mỗi ngày ông ta như trải qua dưới địa ngục, ông ta không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa.
Tô Vũ Đồng cười lạnh khi thấy bóng dáng quen thuộc của ông ta, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao Mộ Diệc Thần lại nói đến đây báo thù cho cô, đây đúng là lấy ơn của người trả lại cho người!
Mộ Diệc Thần thấy cô mỉm cười, anh hỏi: "Em có muốn nói chuyện với ông ta không?"
"Tất nhiên là có.
"
Năm đó Lý Tại Minh đối xử với cô thế nào cô vẫn nhớ rõ.
Cô bước lên hai bước, đứng trước mặt Lý Tại Minh, cô nở một nụ cười lạnh nhạt: "Bác sĩ Lý, đã lâu không gặp!"
Lý Tại Minh ơi Lý Tại Minh, ông không ngờ mình cũng có ngày này đúng không!
Cảm giác bị nhập viện oan có dễ chịu không?
Oán hận mà Tô Vũ Đồng đã chôn giấu sáu năm, vào lúc này như tìm được chỗ giải phóng.
Lý Tại Minh nghe giọng nói quen thuộc thì lập tức nhìn chằm chằm vào cô, sau khi nhìn rõ rồi thì ông ta hít vào một hơi khí lạnh, con ngươi phóng to ra: "Tô, cô là Tô Vũ Đồng!"
Sau khi cô bị mang đi, ông ta cho rằng đời này mình sẽ không thể gặp lại cô!
Không ngờ sáu năm sau lại rơi vào tay cô.
Ông ta đã từng vì tiền mà làm gì với cô thì trong lòng ông ta rõ nhất, ông ta sợ hãi, nhanh chóng nói: "Tô Vũ Đồng, những chuyện trước kia đều là do Tô phu nhân, không, do Lâm Yên Nhiên sai khiến tôi làm, tôi cũng không còn cách nào, tôi van xin cô tha cho tôi.
"
Cô có thể dễ dàng đưa ông ta đến nơi này, hơn nữa còn đưa tất cả nhân viên trong bệnh viện đi, hiện tại năng lực của cô đã mạnh hơn nhiều so với trước.
Ông ta không muốn chết, ở lại chỗ này chỉ có một con đường chết mà thôi, ông ta bị những bệnh nhân kia cắn, ông ta muốn ra ngoài lấy vắc-xin phòng bệnh dại, nếu chậm nữa sẽ không kịp.
Ông ta là bác sĩ, ông ta biết được kết quả khi bị nhiễm bệnh dại, ông ta không muốn chết thảm như thế.
"Ha ha!"
Nhìn thấy Lý Tại Minh mặt dày cầu xin mình, Tô Vũ Đồng bật cười: "Lý Tại Minh, tại sao sau năm trước ông không tha cho tôi? Ông còn nhớ ông mang tôi từ trại tạm giam đến nơi này thế nào không?"