Tô Vũ Đồng ngồi vào trong chiếc xe Bugatti Veyron của Cố Triều Tịch, cô hỏi anh ta:
“Anh định đến nhà hàng nào thế? Hôm nay tôi không muốn ăn cay.


Hôm nay là ngày đặc biệt, cô không ăn cay được.

Cố Triều Tịch mỉm cười: “Ngày lễ của người phương Tây, đương nhiên đi ăn cơm Tây mới phù hợp không khí nha, chẳng lẽ em cho rằng tôi sẽ dẫn em đi ăn lẩu?”
Tô Vũ Đồng nghe cách trả lời thú vị của anh ta thì cười nói:
“Không phải anh đã muốn dùng xe bò đến đón tôi vào đêm Thất Tịch à?”
“Ha ha!”
Cố Triều Tịch bật cười, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy vui vẻ.

“Tùy em nhé, nếu đêm Thất Tịch năm nay em ở cùng tôi thì chắc chắn tôi sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của em.



Chỉ cần cô thích, đừng nói xe bò, cho dù là máy cày đi nữa cũng được hết.

Tô Vũ Đồng cười nhẹ: “Thôi nào, tôi sợ trâu.


Mỗi người đều sợ hãi một loài động vật riêng, có người sợ trâu, có người sợ chuột, còn cô sợ trâu.

Cố Triều Tịch nghe thấy cô sợ trâu thì không đùa tiếp nữa, anh ta cười hỏi:
“Tối nay em có muốn đi xem phim với tôi không?”
Dự định ban đầu của anh ta là mời cô đi ăn tối hôm nay, nhưng bỗng nhiên nhớ cô, nên muốn mời Tô Vũ Đồng ăn trưa luôn.

Anh vẫn cảm thấy buổi tối mới tạo ra không khí lãng mạn ngày Valentine.

Tô Vũ Đồng đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn rồi trả lời:
“Tối nay tôi phải ăn cơm với Niệm Niệm, hôm qua đã nói rồi.


Tối qua đi dạo, Mộ Diệc Thần lấy cớ biện hộ cho việc anh sẽ ra ngoài ăn cơm, Niệm Niệm nghe xong cũng muốn đi, vì vậy cô đã đồng ý dẫn cậu bé đi cùng mình.

Cố Triều Tịch nghe cô nhắc đến Niệm Niệm thì trong lòng hơi hụt hẫng, nhưng ngẫm lại cậu chỉ là nhóc con, mình mà so đo với cậu bé thì mất phong độ quá, bèn nói:
“Thế thôi vậy.


“Triều Tịch, công ty tôi mới tuyển mấy cô gái xinh đẹp, hay là tôi giới thiệu cho anh nhé?”
Tô Vũ Đồng thấy anh ta đã đứng tuổi mà vẫn cô đơn lẻ loi, thì hơi không đành lòng.

Anh ta tốt như vậy, lẽ ra nên có hạnh phúc thuộc về riêng mình mới đúng.

Cố Triều Tịch nghe cô lại nói muốn giới thiệu, trái tim hơi đau đớn, anh ta cố cười nói: “Bây giờ tôi quan trọng việc phát triển sự nghiệp, tạm thời chưa nghĩ đến những chuyện khác.


“Vậy thôi.


Tô Vũ Đồng không khuyên Cố Triều Tịch, anh ta đã nói như vậy thì cô cũng chẳng thể nói thêm gì.

Cố Triều Tịch bị cô ảnh hưởng cảm xúc, vì vậy suốt quãng đường anh ta không nói chuyện, chỉ im lặng lái xe, còn cô hôm nay đến kì, không thoải mái ở bụng nên cũng chẳng nói câu nào nữa.

Nhà hàng Tây mà Cố Triều Tịch đặt bàn là nơi rất được yêu thích, bây giờ mới giữa trưa đã có nhiều đôi tình nhân tới.

Cố Triều Tịch ngồi xuống mở menu, bên dưới bỗng dồn dập sóng nước, cô nói với anh ta: “Triều Tịch, anh gọi món nhé, anh muốn ăn gì thì chọn nhé, tôi vào toilet một lát.


Hôm nay cô mặc quần áo màu trắng, không muốn làm trò cười cho người khác đâu.

Cố Triều Tịch nghe cô nói để mình lựa chọn thì mỉm cười đáp: “Ừm, được.



Tô Vũ Đồng nghe anh đồng ý bèn xách túi, bước nhanh về phía phòng toilet.

Khi quay lại bàn ăn, ấy vậy mà cô tình cờ nhìn thấy Mộ Diệc Thần và Chu Lệ Đồng.

Hai người họ ngồi trong căn phòng cuối cùng, chắc do Chu Lệ Đồng sợ người khác chụp được ảnh cô ta lúc này nên mới ngồi ở nơi kín đáo như vậy, nếu phục vụ không vén tấm rèm lên thì cô cũng không phát hiện.

Tô Vũ Đồng không phải người thích hóng hớt nhưng cô rất muốn biết anh sẽ nói gì với Chu Lệ Đồng vào hôm nay.

Nghĩ vậy, cô bèn lặng lẽ bước vào, trốn ở một bên.

Trong phòng, biểu cảm của Mộ Diệc Thần vẫn duy trì lạnh lùng như bình thường, còn dáng vẻ của Chu Lệ Đồng rất đáng yêu.

Mặt cô đã hết sưng nhưng vẫn còn bầm tím, trừ đôi mắt to lúng liếng nước ra, những bộ phận khác thật sự thê thảm vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play