Thấy hai người bọn họ vui như vậy, Tô Vũ Đồng và Cố Triều Tịch không làm phiền bọn họ, hai người nhìn nhau cười, bắt đầu nói chuyện.
Ăn xong, Cố Triều Tịch bị cuộc điện thoại của Tiểu Hạ gọi đi.
Tô Vũ Đồng và Thôi Chân Hy cùng Trần Nghiên Nghiên tụm lại nói chuyện.
-Chân Hy, cậu và Thiếu Vũ thế nào rồi?
Nghiên Nghiên hỏi.
Thôi Chân Hy hơi thở dài, ánh mắt lộ ra vài phần u sầu:
-Còn có thể như nào, vẫn vậy thôi, cho dù Cung Thiếu Vũ kiên trì, nhưng mẹ anh ta vẫn phản đối, mối duyên như vậy không thể lâu dài, nếu đã định sẵn phải chia ly, thì chi bằng không bắt đầu.
Trần Nghiên Nghiên nghe xong, có chút thương cảm:
-Chân Hy, lẽ nào cậu không thích Thiếu Vũ sao?
Trong nhận thức của cô, chỉ cần hai người thích nhau, thì có thể khắc phục được mọi khó khăn.
Thôi Chân Hy cười, ánh mắt lại lộ ra vài phần chua xót:
-Thích có tác dụng sao? Thích mà không có được lời chúc phúc cuối cùng sẽ trở thành người dưng, miễn cưỡng bên nhau, cuối cùng người đau khổ không phải chính mình sao?
Lời của Chân Hy quá tàn khốc, Trần Nghiên Nghiên không muốn tiếp tục, cô dường như cũng thấy số mệnh của mình và Cung Thiếu Dương.
Chân Hy rất xinh đẹp, gia thế lại tốt, bây giờ lại là ngôi sao lớn, cô như vậy bà Cung còn không thích, vậy một cô gái bình thường như cô đây, còn là một y tá nhỏ bị bệnh viện đuổi cổ, thì bà Cung sẽ càng không vừa mắt!
Nhìn thấy hai người bạn thân của mình đều rơi vào đau thương, tâm trạng Tô Vũ Đồng cũng không tốt.
Ba người tâm trạng không vui, ai nấy đều che giấu nỗi đau dựa vào nhau, nhìn hoa tuyết bên ngoài bay, sưởi ấm cho nhau rồi thiếp đi.
Sáng hôm sau, Thôi Chân Hu bị quản lý Tô Sâm đón đi để họp báo, Trần Nghiên Nghiên về nhà thăn viện trưởng Trần, Tô Vũ Đồng thì đến biệt thự nhà họ Mộ.
Khi cô đến, cổng biệt thự cũ nhà họ Mộ đóng chặt, cô đợi rất lâu ngay cả người làm vườn cũng không thấy, cuối cùng tìm một người hàng xóm hỏi chút, nói là bà Mộ dẫn Niên Niên đến nước Anh nghỉ dưỡng rồi.
Biệt thự cũ không có ai, Tô Vũ Đồng chỉ đành đến Hoa Thành.
Bảo vệ ở cổng đã thay người, Tô Vũ Đồng không có thẻ nhân viên, cũng không có hẹn trước, bọn họ không nhận ra Tô Vũ Đồng, cho nên không để cô vào.
Tô Vũ Đồng không có cách nào, chỉ đành lái xe đến khu gần đó mua một chiếc sim mới, gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Hơn một năm không gặp, cô không biết Mộ Diệc Thần bây giờ thế nào, cho nên chỉ có thể đổi số điện thoại mới.
Khi cô gọi tới, người bắt máy là Châu Lệ Đồng.
Tô Vũ Đồng nghe thấy giọng của Châu Lệ Đồng, lập tức cúp máy.
Cô biết, cho dù cô nói chuyện, Châu Lệ Đồng cũng không để Mộ Diệc Thần nhận điện thoại của cô.
Nói không chừng cô ta biết mình quay lại, còn ngăn cản bọn họ gặp mặt, cho nên cô lựa chọn không nói mà cúp máy.
Hôm nay e là không gặp được Mộ Diệc Thần rồi, cô đành quay đầu xe đến Tô Thị.
Một năm nay đều là Cố Triều Tịch giúp cô xử lý việc ở công ty, bây giờ cô quay về rồi, không thể tiếp tục làm phiền anh nữa, tối qua anh mới ăn mấy miếng đã bị Tiểu Hạ gọi đi, có thể thấy anh rất bận rất bận.
Tô Thị.
Tiểu Vy và Tiểu Đường thấy Tô Vũ Đồng trở về, đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó là vui mừng, tiếp đến là kích động chạy đến nghênh đón cô, đồng loạt cúi người:
-Chào sếp Tô.
Tô Vũ Đồng mỉm cười:
-Hơn một năm nay, vất vả cho các cô rồi.
Cô không ở đây hiếm thấy các cô lại nghiêm túc làm việc, vừa rồi cô đi qua các bộ phận một vòng, mọi người làm việc đều rất tốt.
Tiểu Vy và Đường Đường đồng thanh:
-Không vất vả.
Bởi vì trong tối ngoài sáng có sự giúp đỡ của hai Boss lớn cực kỳ lợi hại, Tô Thị hiên giờ có thể nói là đã vào quỹ đạo rồi.
Bọn họ không nhận hết đợi, công việc thuận lợi không cần nói.
Nghe thấy các cô không oán thán, Tô Vũ Đồng hài lòng, sau đó đi về bàn làm việc của mình ngồi.
Tiểu Vy và Đường Đường thấy vậy, lập tức đặt một chồng văn kiện đến trước mặt cô.
-Sếp Tô, những thứ này đều là hạng mục mới khi cô không có ở đây cần ký, mời cô xem qua.
-Đây là chi tiết sổ sách từ năm ngoái đến năm nay.
Bây giờ cô về rồi, tất cả đều phải báo cáo chi tiết, để cô nắm bắt trực tiếp tài liệu, đây là trách nhiệm công việc của các cô.
-Ừm.
Tô Vũ Đồng gật đầu, cẩn thận xem xét.
Nếu cô đã về rồi, thì nên làm việc tử tế, đợi ông nội khỏe lại trở về, cô sẽ cho ông thấy một Tô Thị vững mạnh.
Thấy cô nghiêm túc xem văn kiện, Tiểu Vy và Đường Đường ai nấy về lại vị trí của mình, hai người không hẹn mà cùng âm thầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Mộ Diệc Thần: Sếp Mộ, sếp Tô về rồi!
Châu Lệ Đồng nghe thấy điện thoại của Mộ Diệc Thần liên tiếp nhận được hai tin nhắn, đang chuẩn bị mở ra đọc, thì Mộ Diệc Thần từ trong phòng nội soi đi ra, cô vội chuyển điện thoại cho anh, mỉm cười nói:
-Lucas, anh có tin nhắn mới.
-Ừm.
Mộ Diệc Thần lạnh lùng đáp, nhận lấy điện thoại, mở ra xem.
Khi anh thấy câu chữ Tiểu Vy và Đường Đường gửi tới, sắc mặt liền thay đổi, trong ánh mắt lóe lên ánh nhìn lạ thường.
Châu Lệ Đồng để ý thấy sắc mặt anh không đúng, lập tức quan tâm hỏi:
-Lucas, anh sao thế?
Vừa rồi còn tốt, sao vừa đọc tin nhắn đã biến sắc vậy, tin nhắn đó là ai gửi tới?
Lại khiến anh thay đổi lớn như vậy?
Sắc mặt Mộ Diệc Thần khôi phục lại bình tĩnh, giọng nhàn nhạt nói:
-Không sao.
Mộ Diệc Thần không nói, Châu Lệ Đồng tất nhiên không dám hỏi thêm, phút chốc chuyển chủ đề, mỉm cười hỏi:
-Kết quả kiểm tra thế nào? Bác sỹ nói sao?
Mộ Diệc Thần vẫn bình tĩnh đáp:
-Không sao.
Thấy anh kiệm lời, trong lòng Châu Lệ Đồng rất hụt hẫng, cười gượng gạo:
-Vậy thì tốt.
Từ sau khi Tô Vũ Đồng được Cố Triều Tịch đưa đi, Mộ Diệc Thần liền trở nên không thích nói chuyện nữa, tính cách anh vốn lạnh nhạt nay càng lạnh lùng hơn.
Mộ Diệc Thần không muốn ở lâu tại bệnh viện, anh ghét mùi nước khử trùng này, hững hờ nói:
-Chúng ta đi thôi.
-Ừm.
Châu Lệ Đồng gật đầu, ngoan ngoãn khoác tay anh, đi về phía trước.
Mộ Diệc Thần đưa Châu Lệ Đồng về căn nhà phong cách vườn hoa ở khuôn viên Đế Cảnh, thờ ơ nói một câu:
-Công ty có việc phải xử lý.
Sau đó không nói thêm lời nào lạnh nhạt quay người bỏ đi.
Châu Lệ Đồng nhìn xe anh đi xa, hơi nắm chặt bàn tay lại.
Từ sau khi Tô Vũ Đồng phát điên trong nhà cô ta, Mộ Diệc Thần không bước chân vào đó nửa bước, dường như nơi này không phải ngôi nhà anh tặng cô ta, mà là một nhà ma có thể ăn thịt người.
Loại chán ghét này, khiến trong lòng cô ta như bị châm đốt.
Cô ta đã không còn phân định rõ được anh ghét căn nhà này hay là ghét cô ta nữa.
Đêm xuống, buốt lạnh, gió tuyết vẫn vậy.
Tô Vũ Đồng hơn một năm không trở về, lượng công việc hôm nay hơn lớn, xem xong những văn kiện kia thì trời đã tối, biết cơ thể mình không tốt sợ sẽ phát bệnh, cô không dám để thần kinh mình căng thẳng, vậy nên liền kết thúc công việc.
Bởi vì cô sợ tối, cho nên xe cô luôn dừng ở bãi cỏ bên ngoài công ty, vừa ra khỏi tòa nhà làm việc, cô liền nhanh chóng lên xe.
Trong đêm nhiệt độ hạ càng thấp, cô đề ga mấy lần, xe mới khởi động được.
Làm nóng xe một lúc, mới chầm chậm lái đi.
Trời tuyết đường trơn, bởi vì lần trước xảy ra tai nạn, lòng cô vẫn còn nỗi sợ cho nên đi rất chậm, vốn quãng đường chỉ có 20 mấy phút, nhưng làm cô phải lái mất hơn nửa tiếng đồng hồ.
Cô tập trung tinh thần nhìn quãng đường phía trước, không phát hiện ra phía sau có chiếc Maybach không xa không gần đi theo cô.