Con người cô chính là như vậy, không thích chính là không thích, không giống như loại người ra vẻ quanh co, giả tạo khiến người ta căm ghét.
Tô Vũ Đồng mặc kệ Châu Lệ Đồng, cô ta không để ý chút nào, nhìn sang Mộ Diệc Thần cười toe toét nói:
-Lucas, ngày mai em muốn tổ chức bữa tiệc ở nhà em, anh dẫn Vũ Đồng cùng đến chơi đi.
Mộ Diệc Thần hơi ngước mắt lên hỏi:
-Sao lại muốn tổ chức tiệc?
Châu Lệ Đồng đáp:
-Qua hai ngày nữa không phải em sẽ đi quay phim rồi sao, bắt đầu cũng phải mất mấy tháng mới có thể quay về, muốn tụ tập bạn bè chút.
Mộ Diệc Thần gật đầu:
-Được, ngày mai anh sẽ dẫn cô ấy đi.
Tô Vũ Đồng thấy Mộ Diệc Thần không thèm hỏi ý kiến cô đã quyết định như vậy, trong lòng vô cùng bất mãn, lập tức nói:
-Cơ thể tôi không được khỏe, về phòng trước đây!
Nói rồi, bữa sáng cũng không ăn, đứng dậy đi.
Mộ Diệc Thần thấy vậy lập tức đứng lên, kéo tay cô lại:
-Cơ thể không khỏe, mới càng phải ăn sáng, ngồi xuống.
Tối qua anh ôm cô, cô gầy đến mức khiến anh đau lòng, bữa sáng hôm nay, đều đặc biệt chuẩn bị đầy đủ dinh dưỡng cho cô.
Mộ Diệc Thần ra lệnh, Tô Vũ Đồng không dám chống đối, chỉ đành ngồi xuống.
Ánh mắt Châu Lệ Đồng nhìn chằm chằm vào cái tay đang nắm của hai người bọn họ, khăn trải bàn trước mặt mình sắp bị kéo rách rồi.
Ánh mắt Mộ Diệc Thần vẫn dừng trên khuôn mặt Tô Vũ Đồng, không hề phát hiện ra sự khác thường của Châu Lệ Đồng, anh chỉ vào đồ ăn trước mặt Tô Vũ Đồng nói:
-Ăn hết tất cả, tôi sẽ buông tay để em về phòng.
Anh biết cô bướng, không dùng cách này, chắc chắn cô sẽ không ăn.
Quả nhiên, Tô Vũ Đồng vừa nghe, lập tức dùng một tay còn lại cầm dĩa, bắt đầu ăn sáng.
Cô tình nguyện bị một con chó kéo, cũng không muốn bị Mộ Diệc Thần kéo.
Cái tay này của anh hôm qua còn kéo Châu Lệ Đồng, trong lòng cô cực kỳ phản kháng.
Thất cô ăn rồi, đáy mắt Mộ Diệc Thần có nét cười len lỏi lướt qua.
Anh không thấy, Châu Lệ Đồng ngồi bên cạnh, dĩa sắp đâm nát đĩa rồi.
Ăn xong bữa sáng, Châu Lệ Đồng lấy lý do muốn trở về bày biện bữa tiệc rời khỏi biệt thự kiểu Âu của Mộ Diệc Thần.
Trong nhà chỉ còn lại Tô Vũ Đồng và Mộ Diệc Thần, Tô Vũ Đồng không muốn ở cùng anh, liền về phòng.
Trưa hôm sau, vú Tôn đưa cho Tô Vũ Đồng ba chiếc túi.
Túi đều là màu trắng, không có chữ hay ký tự gì, Tô Vũ Đồng lập tức tò mò hỏi:
-Vú Tôn, đây là gì?
Vú Tôn cười đáp:
-Cô chủ, những thứ này đều là cậu chủ đặc biệt đặt cho cô, cậu chủ căn dặn, những thứ này đều là đồ hôm nay cô cần mặc.
Cậu chủ trên mặt nhìn thì cưng chiều cô Châu hơn, nhưng thực tế đối xử với cô chủ mới là tốt nhất.
Anh mua đồ cho cô Tô, trên thị trường có thể mua được, nhưng lễ phục đặc biệt đặt may, lại là độc nhất.
Tô Vũ Đồng tuy không muốn mặc, nhưng cô biết, nếu cô không mặc, Mộ Diệc Thần nhất định sẽ không vui, cô không muốn chọc giận anh, vậy nên mở từng chiếc túi ra.
Chiếc túi đầu tiên đựng một chiếc hộp trang sức, chiếc túi thứ hai và thứ ba là bộ lễ phục cúp ngực trắng thuần khiết và một đôi giày cao gót màu trắng nằm lặng lẽ bên trong, dáng giày tinh tế, lễ phục lộng lẫy mềm mại.
-Cô chủ, mắt nhìn của cậu chủ thật tốt, bộ lễ phục này rất hợp với cô, cô may thay đi.
Trong lòng vú Tôn rất vui, nụ cười ngập tràn khuôn mặt nói.
So với cô Châu kia, bà càng thích cô chủ hơn, cho nên trong lòng bà càng hy vọng cô chủ được chiều chuộng.
Tô Vũ Đồng gật đầu, cô không thể không thừa nhận, trang phục lần này Mộ Diệc Thần chọn, thực sự rất hợp ý cô.
Cô thay lễ phục, vú Tôn lập tức ôm hộp trang sức đến, mở từng cái ra:
-Cô chủ, cô xem thử hôm nay đeo cái gì?
Tô Vũ Đồng nhìn một cái, chọn sợi dây chuyền ngọc trai màu trắng:
-Vú Tôn, bà giúp tôi đeo với.
-Cô chủ, cô không đeo nhẫn cưới sao?
Vú Tôn nhắc một câu.
Đi tiệc cùng cậu chủ, mang theo nhẫn cưới càng thể hiện rõ thân phận.
Tô Vũ Đồng lắc đầu:
-Không đeo.
Quan hệ hiện tại giữa cô và Mộ Diệc Thần, cô đeo hay không có có gì khác biệt?
-Vâng.
Vú Tôn không miễn cưỡng Tô Vũ Đồng, nhanh chóng thu hộp trang sức lại.
Tô Vũ Đồng trang điểm nhẹ, tóc buông xõa, sau đó cúi người đeo giày vào.
Cô vừa đeo xong chiếc giày thứ hai, trước mặt xuất hiện một đôi giày da màu trắng bóng loáng.
Cô không cần nghĩ cũng biết là ai, điềm tĩnh đứng lên.
Mộ Diệc Thần hôm nay đẹp trai hơn người thường, toàn thân mặc bộ vest màu trắng được may thủ công càng tôn lên sự nho nhã cao quý của anh, đứng trước mặt Tô Vũ Đồng như một chàng hoàng tử thực thụ.
Đợi đã!
Tô Vũ Đồng nhìn trang phục của anh, lại nhìn lại bản thân, có chút ngạc nhiên, đây không phải là đồ tình nhân đó chứ?
Mộ Diệc Thần anh làm cái trò gì vậy?
Mộ Diệc Thần thấy mặt cô đầy hoài nghi, cũng không giải thích, thầm cười nói:
-Chúng ta phải đi thôi.
Sau đó đưa tay về phía cô.
Tô Vũ Đồng lạnh nhạt đặt tay lên tay anh, mặc anh kéo ra khỏi phòng.
Căn nhà theo phong cách vườn hoa của Châu Lệ Đồng cách biệt thự kiểu Âu của Mộ Diệc Thần cũng tầm năm sáu trăm mét, Mộ Diệc Thần lại lái con xe Pagani mới mua đi.
Chiếc xe này quá thu hút, mới đến cổng biệt thự của Châu Lệ Đồng, liền thu hút ánh mắt của rất nhiều người rồi.
Châu Lệ Đồng cũng lần đầu tiên thấy chiếc xe này, không biết là ai, liền nhìn theo mọi người.
Đến khi Tiểu Vương từ ngã rẽ nhỏ chạy lại mở cửa xe, cô ta mới biết thì ra xe này là của Mộ Diệc Thần.
Cô ta hơi nhíu mày, ngày nào cô ta cũng ở cùng anh, chiếc xe này anh mua lúc nào vậy?
Đúng lúc cô ta đang suy xét, Mộ Diệc Thần dắt tay Tô Vũ Đồng xuống xe.
Dưới ánh nắng, hai người toàn thân trắng tinh khôi, trên người tỏa ra vầng sáng nhẹ, quả thực cực kỳ giống công chúa và hoàng tử trong cổ tích, khiến cho các cô gái trong bữa tiệc đều không ngừng kích động:
-Oa, oa!
Tiếng cảm thán liên tục không ngừng, ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi.
Chỉ có Châu Lệ Đồng và chị Lý quản lý của cô ta, cùng hai diễn viên nhỏ của Đại Kỳ sắc mặt cực kỳ khó coi.
-Chị Lệ Đồng, sếp Mộ đang làm gì vậy? Cô gái đi cùng anh ấy hôm nay, phải là chị mới đúng chứ.
Cô diễn viên nhỏ Vương Sa không nhịn được bất bình thay Châu Lệ Đồng.
Một diễn viên nhỏ Đinh Giai khác nói:
-Sa Sa, yên nào, người phụ nữa kia không xứng xách dép cho chị Lệ Đồng của chúng ta.
Châu Lệ Đồng nghe thấy lời Đinh Giai nói, đôi mắt lộ ra vài phần khen ngợi:
-Chị không nhìn nhầm, quả nhiên vẫn làm em đáng tin.
Cô ấy nói đúng, sự tồn tại của Tô Vũ Đồng khống xứng xách dép cho cô ta.
Bây giờ cô ta để cô đắc ý một lát trước đã.
Đinh Giai nghe thấy lời này của Châu Lệ Đồng cười nói:
-Chị à, đồ chị bảo em mang tới, chính là để chuẩn bị cho cô ta đúng không?
Vương Sa và cô ta luôn dựa vào Châu Lệ Đồng, đều muốn thể hiện thật tốt trước mặt cô ta, để tranh giành cơ hội cho bản thân.
Mà Châu Lệ Đồng dựa dẫm vào Mộ Diệc Thần, tất nhiên cô ta hy vọng con cá lớn này mãi mãi thuộc về Châu Lệ Đồng, chỉ cần con cá lớn trong tay cô ta thì sẽ có nguồn cá vô hạn.
Cho nên nếu có người cướp con cá lớn của Châu Lệ Đồng, vậy thì cô ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Vương Sa nghe thấy hai người nói như vậy, nếu cô ta còn không đoán được, mục đích thực sự của bữa tiệc hôm nay, vậy thì thật uổng công cô ta lăn lộn bao lâu nay trong làng giải trí rồi, cười nịnh bợ nói:
-Em có thể làm gì?
Châu Lệ Đồng nhếch môi lạnh lùng, cười xảo trá:
-Đừng vội, Giai Giai lát nữa sẽ nói cho em biết nên làm thế nào.
Bọn họ và cô không phải bạn tốt gì, chẳng qua là ràng buộc lợi ích, lấy thứ mà mỗi người cần mà thôi, cho nên cô ta tin rằng, bọn họ vì lợi ích của bản thân nhất định sẽ làm rất tốt.