Vũ Tôn thấy Tô Vũ Đồng ngây ra tại chỗ, đi tới bên cạnh nói:
-Cô chủ, cô Châu!
-Vũ Tôn tôi ở phòng nào?
Tô Vũ Đồng không đợi vú Tôn nói hết, trực tiếp hỏi phòng của mình.
Mộ Diệc Thần yêu chiều Châu Lệ Đồng không cần vú Tôn nói cô cũng biết.
Tối qua cô ta vất vả rồi, giữa nam và nữa, còn có thể vì chuyện gì mà vất vả cần ngủ bù chứ?
Cái này cô đã trải nghiệm sâu sắc.
Mộ Diệc Thần anh vừa không kiêng nể cưng chiều Châu Lệ Đồng, vừa uy hiếp tôi không được rời đi, anh thực sự quá tham lam rồi!
Sự căm hận đối với Mộ Diệc Thần trong lòng Tô Vũ Đồng lúc này càng thêm sâu.
Vú Tôn nghe thấy câu hỏi của Tô Vũ Đồng, đáp:
-Cô chủ, cậu chủ đã dặn, cô thích ở phòng nào thì ở phòng đó.
Thực ra bà cũng không hiểu, tại sao cô chủ đã là nữ chủ nhân rồi, cậu chủ con bảo cô chọn phòng, tại sao không dứt khoát ở cùng nhau?
Tô Vũ Đồng nghe thấy lời của vú Tôn, hơi có chút ngạc nhiên, nhưng lập tức tự giải thích.
Vì anh không để ý, cho nên mới tùy tiện như vậy sao?
Nghĩ đến đây cô nói với vú Tôn:
-Vậy tôi ở căn phòng lần trước tôi từng ở.
-Vâng, tôi sẽ đi thu dọn cho cô ngay.
Vú Tôn nói xong liền đi xuống tầng, Tô Vũ Đồng liền theo sau.
Tô Vũ Đồng vào phòng dành cho khách xong thì không ra nữa, đến buổi trưa vú Tôn lên gọi cô xuống ăn cơm.
Cô không muốn cùng ăn cơm với bọn họ, nhưng lại sợ chọc giận Mộ Diệc Thần, chỉ đành gác sự yêu ghét lại theo xuống.
Cô vừa đến phòng ăn, liền thấy Châu Lệ Đồng đang thân thiết ngồi bên cạnh Mộ Diệc Thần, hai người cười cười nói nói.
Châu Lệ Đồng thấy cô tới, cười nói một câu:
-Vũ Đồng, cô đứng đó làm gì, đừng dè dặt, ngồi đi.
Nhìn Châu Lệ Đồng ra vẻ y như nữ chủ nhân, Tô Vũ Đồng cười lạnh trong lòng một tiếng, sau đó tìm một vị trí ngồi cách thật xa bọn họ.
Người đủ rồi, Mộ Diệc Thần động đũa trước.
Châu Lệ Đồng rất hiền thục gắp thức ăn cho Mộ Diệc Thần.
Đối diện với hai người này, Tô Vũ Đồng chẳng buồn ăn.
Châu Lệ Đồng thấy Tô Vũ Đồng không ăn, khóe mắt nhướn lên, cười nói:
-Vũ Đồng, sao cô không ăn có phải không hợp khẩu vị không? Hay là như này đi, cô thích ăn gì nói với tôi, tôi bảo đầu bếp làm cho cô.
Tô Vũ Đồng nhìn sang Châu Lệ Đồng, thấy cô ta cười khéo, mặt mày trông ngóng, thánh thiện vô hại, tràn đầy nhiệt tình, trong lòng liền bùng lên ngọn lửa lớn, cô thực sự rất muốn kéo bộ mặt giả tạo này của cô ta xuống.
Cô ta trước mặt người khác trưng một bộ mặt, sau lưng lại là bộ mặt khác, không mệt sao?
Tô Vũ Đồng không nói, Châu Lệ Đồng còn không thấy ngại, chuyển ánh mắt nhìn sang Mộ Diện Thần cười xinh đẹp:
-Lucas, Vũ Đồng ở biệt thự cũ bên đó lâu rồi, đầu bếp bên đó chắc rất hiểu khẩu vị của cô ấy, chi bằng em bảo đầu bếp bên này sang bên đó học chút thế nào?
Mộ Diệc Thần nói:
-Em làm chủ là được.
Châu Lệ Đồng nghe lời này của anh, mặt đầy vui mừng, lại quay đầu nhìn Tô Vũ Đồng lần nữa:
-Vũ Đồng nếu thức ăn đã không hợp khẩu vị của cô, vậy cô uống chút canh đi.
Nói rồi liền bảo vú Tôn:
-Múc bát canh cho cô Vũ Đồng.
Vú Tôn nghe thấy Châu Lệ Đồng bảo, nhìn sao Tô Vũ Đồng, hỏi:
-Cô chủ?
Trong lòng bà Tô Vũ Đồng mới là nữ chủ nhân của căn nhà này, chứ không phải là cô Vũ Đồng gì, cho nên bà muốn hỏi ý kiến cô, muốn ăn cơm hay ăn canh?
Tô Vũ Đồng nghe thấy vú Tôn hỏi, trong lòng thấy ấm áp, cười với bà:
-Vú Tôn, bà đi làm việc của mình đi, bụng tôi không khỏe, không muốn ăn.
Chiêu trò của kẻ hèn, cô nhìn đến no rồi, đâu còn muốn ăn cơm gì, canh gì nữa.
-Vâng.
Vú Tôn đáp một tiếng, sau đó lui đi.
Mộ Diệc Thần thấy Tô Vũ Đồng lạnh mặt với mình, đối với người dưới lại cười rạng rỡ, trong lòng vô cùng khó chịu, đập đũa xuống bàn.
Cơn giận dữ bất chợt của anh, thu hút ánh mắt của Tô Vũ Đồng và Châu Lệ Đồng.
Tô Vũ Đồng nhìn một cái, thấy khuôn mặt anh, không muốn chọc vào, liền rời anh mắt đi chỗ khác.
Châu Lệ Đồng lại dính lấy, lo lắng hỏi:
-Lucas, anh có chỗ nào không khỏe sao?
Mộ Diệc Thần nhìn bộ dạng không chút quan tâm của Tô Vũ Đồng, ánh mắt tối sầm lại, quay mặt nói với Châu Lệ Đồng:
-Đồng Đồng, ra ngoài đi dạo với anh.
Châu Lệ Đồng thấy anh chỉ muốn mời một mình mình, trong lòng vui sướng, lập tức gật đầu:
-Vâng.
Mộ Diệc Thần đứng dậy, Châu Lệ Đồng lập tức cũng đứng dậy theo, còn thân thiết khoác tay Mộ Diệc Thần.
Tô Vũ Đồng trên miệng không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng tay đặt dưới khăn trải bàn, lại không thự chủ được nắm chặt lại, lòng nặng trĩu.
Mộ Diệc Thần thấy cô như vậy mà không có phản ứng gì, cục tức trong lòng càng không trôi, dẫn Châu Lệ Đồng bước lớn ra khỏi phòng ăn.
Bọn họ vừa đi, khóe mắt Tô Vũ Đồng liền cay, cắn chặt môi.
Tô Vũ Đồng mày khó chịu cái gì?
Mộ Diệc Thần chẳng qua chỉ là tên khốn nạn, mày sớm đã biết rồi không phải sao?
Nêu không phải anh ta dùng ông nội uy hiếp mày, mày tuyệt đối sẽ không ở cùng anh ta trong căn nhà không thuộc về mày này.
Nếu căn nhà này trước giờ đã chưa từng thuộc về mày, vậy mày còn quan tâm gì việc ai ở trong đó, anh ta mập mờ cùng ai chứ.
Tỉnh táo chút đi, mày đến đây chỉ là vì ông nội, không có gì khác.
Mày không phải sớm đã quyết định muốn rõ bỏ sạch quan hệ với anh ta rồi sao?
Vậy anh ta dẫn ai ra ngoài tản bộ, cùng ai cười nói, liên quan gì đến mày!
Điều này phải làm là ngoan ngoãn ở đây là được.
Sau khi nghĩ rõ ràng, cô lặng lẽ đứng dậy đi về phòng mình.
Về đến phòng, cô mở laptop của mình lên, bắt đầu xử lý chuyện công ty.
Tối qua cô đã nói với Đường Đường, gửi cho cô công việc quan trọng.
Có công việc trên tay, cô ở khuôn viên Đế Cảnh cũng không đến nỗi nhàm chán.
Nhanh chóng, đến giờ cơm tối.
Một mình cô ngồi trên bàn đợi hơn một giờ đông hồ, vú Tôn thấy có chút không đành lòng, buổi sáng cô chủ của bà đã không ăn sáng, bà sợ cô đói đến đổ bệnh, liền gọi điện cho Mộ Diệc Thần.
Sau khi hỏi xong, bà tới bên cạnh Tô Vũ Đồng nói:
-Cô chủ, cậu chủ nói cậu ấy và cô Châu tối nay không về ăn cơm.
Tô Vũ Đồng nghe xong, bình tĩnh nói với vũ Tôn:
-Mang thức ăn lên đi.
-Vâng!
Vú Tôn kính cẩn đáp, liền đi vào bếp bên thức ăn lên.
Tô Vũ Đồng là người bà Mộ đích thân chọn lựa, bất luận là khi nào, bà đều sẽ tôn trọng cô.
5 món ăn và một món canh đã lên đủ.
Không có Châu Lệ Đồng và Mộ Diệc Thần ở đó, Tô Vũ Đồng ăn hết hơn nửa.
Làm việc cả ngày, eo cô hơi nhức, vậy nên ra ngoài đi dạo loanh quanh.
Gió đêm thu rất mát, len lỏi chút hơi lạnh, nhưng Tô Vũ Đồng lại không cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy nhiệt độ này rất hợp với cô, có thể khiến cô giữ cho cái đầu không nóng, không nghĩ đến những thứ không nên nghĩ.
Đi được một lúc, cô gọi điện cho thấy Vương bên cạnh ông nội ở nước M, hỏi thăm tình hình ông nội.
Thầy Vương bảo cô tất cả đều tốt.
Nghe thấy ông nói tốt, cô liền yên tâm rồi.
Cúp máy, cô nhận được tin nhắn của Cố Triều Tịch gửi cho cô: Vũ Đồng, hôm nay anh đến nhà em, vú Trương nói em chuyển về nhà họ Mộ rồi, em vẫn ổn chứ?
Thấy Cố Triều Tịch nhớ đến mình, trong lòng Tô Vũ Đồng thấy ấm áp đáp: A Tịch, đừng lo, em rất ổn.
Cố Triều Tịch nhận được tin nhắn của cô, liền đáp: Nếu anh ta bắt nạt em, nhất định phải bảo anh.